“Náo nhiệt, ngoài kia náo nhiệt lắm”, Kì Vương chẳng quan tâm đến ánh mắt kỳ lạ của Tiểu Linh Oa và Man Sơn, ngồi xuống là ôm bình rượu lên tu ừng ực: “Đám oắt con của Thái Thanh Cung điên rồi, may mà lão tử chạy nhanh, nếu không đã bị mang về cho vào nồi hầm”.
“Mẹ kiếp, ngươi an phận đi được không hả?”, Tiểu Linh Oa đen mặt, tiến lên đạp một phát: “Đã bị truy nã rồi còn ra ngoài gây chuyện, không sợ bị Thái Thanh Cung theo dõi à?”
“Nếu ngươi dẫn Thái Thanh Cung tới đây thì lão tử sẽ đập một gậy cho ngươi chết luôn”, Man Sơn cũng lớn tiếng mắng chửi.
“Linh tinh, ta ra ngoài để thăm dò tin tức mà”, Kì Vương chẳng để tâm, nhả ra một viên thuỷ tinh ký ức: “Này, các ngươi xem đi, có phải là Liễu Dật mà các ngươi đang tìm không?”
Nghe vậy, Tiểu Linh Oa lập tức bóp vỡ thuỷ tinh ký ức, hình ảnh hiện lên, người đông nghìn nghịt, tất cả đều là kẻ mạnh của Thái Thanh Cung, chúng đang đuổi giết một thanh niên, mà thanh niên bị đuổi giết ấy chính là người có diện mạo giống hệt Liễu Dật.
Thấy vậy, Tiểu Linh Oa và Man Sơn đều cau mày, chỉ nhìn thôi họ không thể xác định được có phải Liễu Dật chuyển kiếp hay không, đừng nói là họ, đến Diệp Thành nhìn thấy cũng không thể đưa ra câu trả lời chính xác.
Muốn xác nhận có phải hay không thì phải tới nơi xem trực tiếp, hơn nữa phải là Diệp Thành tự mình đi, điều đáng nói là trạng thái hiện giờ của hắn quá kém, thân thể yếu ớt, không thể đi được.
“Nhìn nơi này có vẻ là ở Long Tuyền Sơn”, Man Sơn lên tiếng: “Cách nơi này khá xa”.
“Muốn đi thì mau lên đi”, thấy hai người do dự, Kì Vương ung dung nói: “Thế trận lần này của Thái Thanh Cung không nhỏ, đến Thái Thanh thần tử cũng đi rồi, ngoài ra còn có Phiếu Miểu Cung thần tử và Chí Tôn Thành thần tử, ba tên đó đều cực kỳ hung tợn, tàn nhẫn”.
“Phiếu Miểu Cung? Chí Tôn Thành?”, Tiểu Linh Oa nhướng mày: “Đó là thế lực nào?”
“Sự tồn tại cùng cấp bậc với Thái Thanh Cung”, Man Sơn chau mày, dường như biết Phiếu Miểu Cung và Chí Tôn Thành, cũng biết thực lực của chúng nên sắc mặt mới trở nên khó coi.
“Không chắc chắn có phải Liễu Dật hay không, cứu về trước đã rồi tính, biết đâu lại là Liễu Dật thật?”, Tiểu Linh Oa nói ngay.
“Hành động ngay thôi”, Man Sơn hành động kiến quyết, lập tức đặt chân lên hư thiên, Tiểu Linh Oa cũng theo ngay sau đó, Kì Vương cũng muốn đi nhưng lại bị đạp về, sau đó là tiếng mắng to của hai người kia vọng lại: “Ngoan ngoãn bảo vệ Diệp Thành cho lão tử, nếu hắn gặp chuyện gì thì ngươi sẽ biết tay ta”.
“Lại hù doạ ta”, Kì Vương ho khan một tiếng nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, nó có lý do tin rằng Man Sơn và Tiểu Linh Oa thật sự dám đạp chết mình, dẫu sao hai tên đó cũng cực kỳ hung hãn.
Thầm lẩm bẩm trong lòng như vậy, Kì Vương lắc đầu ngúng nguẩy nhìn về phía phòng, thấy Diệp Thành đang ở bên trong.
Không nhìn thì không biết, vừa nhìn là giật mình, Diệp Thành lúc trước còn đang hào hoa phong nhã, bây giờ đã trở nên già nua với mái tóc bạc trắng, da thịt nhăn nheo, gầy khô như que củi, tựa như xác sống bò ra khỏi mộ, toàn thân nhuốm máu, lớp da nhăn nheo đang lột xuống.
Kì Vương sửng sốt, dụi đôi mắt lừa tròn xoe, nhìn lại lần nữa: “Thiên… Thiên nhân ngũ suy?”
Có vẻ nó đã từng thấy người khác độ thiên nhân ngũ suy, trạng thái giống hệt Diệp Thành lúc này, mà điều khiến nó bất ngờ là Diệp Thành cùng lắm mới chỉ hơn hai trăm tuổi mà đã đạt tới cảnh giới Thánh Nhân.
Nhưng nhìn một lúc, nó lại sờ cằm lắc đầu: “Không đúng, không phải thiên nhân ngũ suy kiếp, chắc là một loại tự niết bàn thôi, ta biết ngay mà, hai trăm tuổi làm sao tiến cấp đến Thánh Nhân được”.
Trong lòng thầm nghĩ như vậy, Kì Vương bèn nằm trước cửa mở to hai mắt nhìn chằm chằm Diệp Thành lột xác.
Đúng là Diệp Thành đang lột xác, hắn đã yếu đến mức cực hạn tự phải niết bàn, trạng thái rất giống với thiên nhân ngũ suy nhưng không phải thiên nhân ngũ suy, hắn mới hơn hai trăm tuổi, vẫn còn cách Thánh Nhân rất xa.
Đương nhiên lần niết bàn này không phải không có lý do, mà là Linh Lung Phượng Hoàng (Huyền Nữ) ở trong đan hải của hắn, người niết bàn trước tiên là cô ấy, trong khi niết bàn đã tràn ra từng làn khí phượng hoàng, trong lúc biến đổi đã bất giác hoà vào Thánh thể của hắn, phượng hoàng niết bàn cũng kéo hắn niết bàn theo.
Lúc này, dưới làn da nhăn nheo của hắn lại có một Thánh thể mới, lấp lánh trong suốt, rực rỡ chói mắt.
Mái tóc trắng của hắn cũng đang dần chuyển thành màu đen, cơ thể gầy khô cũng đã có sức sống mới trong lúc niết bàn, dần dần trở nên đầy đặn, có độ đàn hồi, tràn ngập sức sống.
Trong bóng tối có tiếng rồng gầm trầm thấp và tiếng phượng hoàng hí, đều truyền ra từ trong cơ thể hắn, dị tượng thần long uốn lượn, phượng hoàng bay múa hiện ra, vây quanh cơ thể hắn, cực kỳ huyền ảo.
Kì Vương ngẩn ra, không biết vì sao Diệp Thành niết bàn lại có hiện tượng lạ như vậy, khi niết bàn cũng có rất nhiều điều thần bí, tuy không có Thánh thể thần tàng nhưng mỗi làn khí huyết đều vô cùng mạnh mẽ.
Bỗng nhiên Diệp Thành mở mắt ra, hai tia tiên mang như thực thể xuyên qua cửa phòng.
Kì Vương đang canh giữ trước cửa bị hai tia tiên mang ấy bắn vào, vô cùng chật vật.
Tới khi nó bò dậy thì cửa phòng đã mở, Diệp Thành vươn vai duỗi eo bước ra, sau khi niết bàn, hắn đã trở nên bất phàm hơn nhiều, mang lại cho người ta cảm giác nặng nề như núi lớn, uy nghiêm dạt dào như đại dương bao la.
Kì Vương nhe răng ngoác miệng, tặc lưỡi đi tới: “Thánh thể đúng là Thánh thể, trời sinh đã xuất sắc”.
Diệp Thành không để ý đến nó, nhìn quanh khu vườn nhỏ một vòng không thấy Tiểu Linh Oa và Man Sơn đâu, lúc này mới quay sang nhìn Kì Vương phía trước: “Hai người kia đâu? Lại chạy đi đâu rồi?”
“Long Tuyền Sơn”, Kì Vương lười giải thích, ngưng tụ khung cảnh lúc nãy thành thần thức rồi truyền cho Diệp Thành.
“Chết tiệt, sao không nói sớm”, xem xong thần thức, Diệp Thành đột nhiên chửi ầm lên rồi biến mất ngay tức khắc.