Gió lạnh thổi đến, cô gái Hỏa Vực thả người nhảy vào vòng xoáy Nhân Đạo, theo sự chuyển động của vòng xoáy, liền biến mất trong nháy mắt.
Diệp Thành thu hồi ánh mắt, hít một hơi, cũng thả người nhảy, vốn định đẹp trai một lần, nhưng lại rơi cắm đầu vào.
Vừa vào Súc Sinh Đạo, hắn liền cảm nhận một luồng sức mạnh không thể kháng cự.
Trước luồng sức mạnh kia, hắn chỉ như một con kiến, trong khoảnh khắc có thể hủy diệt hắn thành tro bụi, tan thành mây khói.
Nhưng, không đợi hắn biến mất, vòng xoáy Súc Sinh Đạo hắc ám kia liền vang lên một tiếng, lắc lư kịch liệt, rất không ổn định.
Chấn động quá lớn, cầu Nại Hà cũng chịu ảnh hưởng, cứ như sắp sụp đổ.
Vong Xuyên càng là sóng lớn cuộn trào, sóng to gió lớn, có lôi long tối đen hiện ra, cũng có vô số cô hồn dã quỷ kêu rên.
Nhìn lại đường Hoàng Tuyền kia, đã nứt ra rồi, từng đóa hoa Bỉ Ngạn nở rộ, kiều diễm như máu, hoa và lá cuối cùng cũng gặp nhau.
Vậy còn chưa hết, cả Minh giới, cũng bởi vậy mà rung chuyển, gió lạnh tàn phá khắp nơi, cũng có lôi điện tàn sát bừa bãi, tê thiên liệt địa.
“Đây.... Đây là đã xảy ra chuyện gì”. Mạnh Bà đột nhiên biến sắc.
“Người nào nhiễu loạn luân hồi?”. Một tiếng gầm lên, vang vọng Minh giới.
Phán quan đầu tiên hạ xuống, một bước không đứng vững, thiếu chút nữa ngã quỵ.
Sau đó là một người mặc áo mãng bào màu đen, chính là Tần Quảng Vương đứng đầu trong Thập Điện Diêm La.
Cùng với ông ta không phân biệt trước sau, còn có chín người tới: Sở Giang Vương, Tống Đế Vương, Ngỗ Quan Vương, Diêm La Vương, Bình Đẳng Vương, Thái Sơn Vương, Đô Thị Vương, Biện Thành Vương và Chuyển Luân Vương.
Mười người bọn họ, là Thập Điện Diêm La của âm tào địa phủ, đứng ở bên ngoài Súc Sinh Đạo, giống như mười ngọn núi cao sừng sững.
Bọn họ đích thực chính là núi cao, thân hình khổng lồ, đôi mắt như vò rượu, mỗi sợi râu còn thô chắc hơn đại thụ.
“Mạnh Bà, ai nhập vào Súc Sinh Đạo”. Tần Quảng Vương hét lớn, thanh âm như sấm rền, bộ mặt hung thần ác sát, âm lãnh uy nghiêm.
“Không... Không biết”. Mạnh Bà quỳ trên mặt đất, cơ thể già nua run rẩy: “Hắn... Hắn đã uống hơn trăm bát Canh Mạnh Bà”.
“Hơn một trăm bát?”, Thập Điện Diêm La kinh ngạc đến mức sắc mặt thay đổi.
“Vớt ra rồi nói sau!”. Sở Giang Vương thò bàn tay lớn ra, trực tiếp đưa vào vòng xoáy Súc Sinh Đạo, giống như khuấy nước mò cá.
Rất nhanh, Diệp Thành đã bị một bàn tay vớt ra, như một con châu chấu, hắn bị Sở Giang Vương nắm một chân.
“Chính là hắn?”, Diêm La của Thập Điện đều trợn tròn mắt.
“Là hắn?”. Phán quan sửng sốt, ký ức về Diệp Thành hãy còn mới.
“Làm gì, các ngươi làm cái gì!”, Diệp Thành hô la lối, bị xách ngược, hai tay cào lung tung, nhưng không cào được gì cả.
Hắn cũng không biết có chuyện gì, vừa mới nhìn thấy lối ra Súc Sinh Đạo, còn chưa đợi đầu thai ra ngoài, đã bị xách trở về.
“Phán quan, sổ Sinh Tử”. Tống Đế Vương chìa tay ra.
Phán quan nào dám trái lệnh, vội hoảng lấy sổ Sinh Tử trình lên, còn rất tự giác lật sổ Sinh Tử đến trang của Diệp Thành.
Thập Điện Diêm La đều tụ họp đến, cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc là người ngưu xoa đến mức nào, lại có thể nhiễu loạn luân hồi của Minh giới.
Chỉ là, khi nhìn thấy hai chữ “bỉ ổi” gai mắt trên sổ Sinh Tử, Diêm La của Thập Điện, đều sững sờ.
“Đây tính là ghi chép đời người gì thế hả?”. Bình Đẳng Vương ngạc nhiên, đây là lần đầu ông ta thấy sổ Sinh Tử rõ ràng tới mức thanh thoát như vậy.
Biểu cảm của Diêm La chín điện còn lại cũng không tốt hơn là bao.
Bỉ ổi, người này phải đê tiện đến mức nào! Ngay cả sổ Sinh Tử cũng lười ghi chép, chỉnh lý ra hai chữ, trực tiếp khái quát cả đời.
Diệp Thành cũng đập thình thịch nữa, nhìn Thập Điện Diêm La, nuốt mạnh nước miếng, mười người này, con mẹ nó quá lớn rồi.