Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vì sao vẫn còn ở Nam Sở?”, Diệp Thành khẽ nhấp ngụm trà.

“Đây là nhà của ta”, người thanh niên kia vân nói giọng khản đặc, trong đôi mắt vẩn đục kia chợt le lói ánh sáng.

“Chuyện cũ như làn khói, cuối cùng cũng sẽ về với cát bụi thôi”, Diệp Thành nhấp ngụm trà cuối cùng, hắn đứng dậy từ từ biến mất trong biển người, sau đó còn vang vọng lại giọng nói: “Nếu muốn theo Diệp Thành ta chinh phạt thiên hạ thì có thể về Hằng Nhạc tìm ta”.

“Đây chính là tấm lòng của vị Hoàng thời trẻ sao?”, người thanh niên kia mỉm cười, nụ cười có phần bi thương, “trên đời này còn có người nhớ rằng ta tên là Hoa Vân sao?”

Phía này, Diệp Thành đã bước ra khỏi cổ thành. Hắn lại lên đường đi thăm thú đại địa rộng lớn của Nam Sở, mỗi lần đi qua một cổ thành hắn đều dừng lại.

Trong lúc này, hắn cũng tới thăm rất nhiều thế gia, về cơ bản đều là những thế gia từ Bắc Sở chuyển tới đây, hiện giờ bọn họ an gia ở Nam Sở, là một thành viên của Thiên Đình, so với Bắc Sở hỗn loạn thì Nam Sở lại là vùng đất phù hợp để an cư lạc nghiệp.

Màn đêm lại buông xuống, Diệp Thành dừng chân dưới một linh sơn.

Linh sơn về đêm được chiếu rọi dưới ánh trăng trông vô cùng bắt mắt, lại có mây và vương bồng bềnh trông như tiên sơn, thật huyền ảo.

Diệp Thành đứng đó, hắn nhìn từng tấm thạch bài dưới linh sơn với vẻ mặt phức tạp, trên tấm thạch bài đó khắc dòng chữ: Hạo Thiên thế gia.

Hắn nhấc chân định bước đi nhưng cuối cùng lại thôi, hắn vẫn chưa nghĩ xem nên đối diện với gia đình xa lạ này thế nào, tính cách của hắn vẫn vậy, mãi cho tới hiện giờ hắn vẫn chưa thể tháo được nút thắt trong lòng.

Cơn gió nhẹ khẽ thổi qua, thổi bay mái tóc bạc trắng của Diệp Thành, hắn vẫn chưa dừng chân mà lặng lẽ quay người.

“Cứ thế mà đi sao?”, phía sau, một giọng nữ vang lên, Hạo Thiên Thi Nguyệt xuất hiện.

“Ta chỉ đi qua đây thôi”.

Đã đến rồi thì vào trong ngồi chút đã”, Hạo Thiên Thi Nguyệt khẽ mỉm cười tiến lên trước, cô kéo tay Diệp Thành định kéo hắn vào trong linh sơn của Hạo Thiên thế gia.

Đột nhiên, Hạo Thiên thế gia vốn yên tĩnh về đêm thì vì sự xuất hiện của Diệp Thành mà trở nên náo nhiệt.

Mau, mau, mời vào trong đi chứ!

Cả nhóm lão bối đang bế quan đều chạy ra ngoài, bầu không khí rộn ràng hẳn lên khiến Diệp Thành cảm thấy có phần không được tự nhiên.

Cũng chẳng thể trách hắn như vậy thì thân phận của hắn quá đặc biệt, không chỉ vì huyết mạch của hắn với Hạo Thiên thế gia mà còn vì hắn là vị Vương của Nam Sở, chỉ cần với thân phận này thôi cũng đủ khiến bọn họ không thể chậm trễ rồi.

Trong đại điện của Hạo Thiên thế gia rợp bóng người, có lớp trẻ, cũng có những lão bối, đương nhiên, là gia chủ hiện tại của Hạo Thiên thế gia, Hạo Thiên Huyền Chấn cũng có mặt.

Đôi mắt ông ta rõ vẻ kinh ngạc, áy náy, cảm kích, người thanh niên trước mặt này không tiếc xả thân lao vào chỗ hiểm cứu Hạo Thiên thế gia ra khỏi Bắc Chấn Thương Nguyên đến đại địa của Nam Sở.

Đương nhiên ngoài cảm kích ra thì còn có sự áy náy.

Mặc dù là lỗi lầm của Hạo Thiên Huyền Chấn nhưng người của Hạo Thiên thế gia cũng có liên quan, một gia tộc lớn như vậy nợ hắn quá nhiều.

Bầu không khí trong đại điện rất gượng gạo, sự im lặng của Diệp Thành khiến ông ta không biết bắt đầu từ đâu.

Các vị lão bối, mời mọi người về cho!

Cuối cùng, Hạo Thiên Huyền Chấn cũng lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng trong đại điện.

Nghe vậy, người khắp đại điện mặc dù muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nút thắt trong lòng Diệp Thành vẫn nằm ở chỗ Hạo Thiên Huyền Chấn, muốn mở nút thắt đó thì người ngoài không thể giúp được.

Trong chốc lát, đại điện thoáng hơn hẳn, đến cả Hoa Tư và phía Hạo Thiên Thi Nguyệt cũng lui ra ngoài.

Trong đại điện chỉ còn lại Diệp Thành và Hạo Thiên Huyền Chấn nhưng bầu không khí vẫn rất gượng gạo, mặc dù Hạo Thiên Huyền Chấn có vài lần định lên tiếng nhưng không biết nói làm sao.

“Ta chỉ đi qua đây thôi”, cuối cùng Diệp Thành lên tiếng trước, giọng nói hắn vô cùng lạnh lùng.

“Cho tới bây giờ mà con cũng vẫn không muốn nói cho ta biết thân nương của con là ai sao?”, mặc dù Hạo Thiên Huyền Chấn thất vọng nhưng ông ta vẫn nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt đầy hi vọng, hi vọng có được đáp án.

“Ta chưa từng gặp thân nương”, Diệp Thành không vòng vo, vẻ mặt hắn lãnh đạm.

“Vậy…”

“Ta không hề có bất cứ ấn tượng gì về bà ấy cả”, Diệp Thành cứ thế ngắt lời Hạo Thiên Huyền Chấn, “từ giây phút ta có kí ức về thế giới này thì cả thiên địa này đều tăm tối, ta không biết cha mẹ của mình là ai, ta chỉ biết ta đói thì tìm đồ ăn, chuột, gián, bọ ngựa, cây cỏ, rễ cây, những gì có thể ăn được ta đều liệu mạng nhét vào miệng, ta không biết ý nghĩa của việc sinh tồn, ta chỉ biết khi những đệ tử con nhà giàu có đi qua thì chúng chà đạp ta như con chó, chúng vui thì có lẽ sẽ thưởng cho ta chút tiền. Trong kí ức của ta, ta rất thích những nơi xuất hiện chó hoang, vì ta có thể cướp đồ ăn từ miệng chúng, có thể ngủ trong ổ chó, trong kí ức của ta người đói mới đáng sợ hơn hung thú, đói đến mức có thể ăn cả con của mình, đáng sợ đến mức không có nhân tính…”

Diệp Thành nói với giọng điệu lãnh đạm từ đầu tới cuối như thể không hpair đang nói về quá khứ của mình mà chỉ là đang kể một câu chuyện chẳng mấy quan trọng.

Phía này, cơ thể Hạo Thiên Huyền Chấn run lên, trong đôi mắt ông ta nhoà nước.

Đây là tuổi thơ của con trai ông ta sao?

Nắm tay Hạo Thiên Huyền Chấn trong tay áo nắm chặt lại đến mức bật máu.

Ông ta muốn biết về quá khứ của Diệp Thành nhưng hiện giờ khi nghe hắn nói xong thì lại là những kí ức đớn đau đẫm máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK