Vù!
Cánh cửa đá của địa cung bị đẩy ra.
Người thanh niên mặc áo tím bước vào, nhìn về phía tế đàn từ phía xa, khoé miệng hiện lên nụ cười tôi độc.
Mỹ nhân, ta tới rồi!
Thanh niên mặc áo tím cười u ám, phất tay đóng cửa đá lại, sải từng bước về phía tế đàn, để lộ ra hàm răng trắng sáng, cặp mắt loé lên u quang mang theo sự khát máu và dâm tà.
Tên này là ai?
Diệp Thành truyền âm cho nữ tử bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Thần tử Thị Huyết.
Nữ tử áo trắng truyền âm đáp lời, giọng điệu lạnh lùng.
Lại là thần tử!
Khoé miệng Diệp Thành nhếch lên tạo thành hình vòng cung với nụ cười tôi độc, cả chặng đường tới đây chỉ cần nghe thấy hai từ thần tử là tay hắn lại có cảm giác ngứa ngáy kì lạ, giống như thần tử Quỷ Hoàng của Quỷ Hoàng Tông, thần tử Minh Vương của Minh Vương Tông và thần tử Cực Dương của Cực Dương Tông, tất cả đều là loại háo sắc, đáng chết.
Trong lúc này, thần tử Thị Huyết đã tới, hắn giơ từng ngón tay dài trắng trẻo của mình vuốt ve khuôn mặt Diệp Thành.
Diệp Thành liếc nhìn nhìn hắn nhưng không cử động, chỉ đợi cơ hội chín muồi thì lập tức ra tay tóm gọn.
Có điều nữ tử áo trắng bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh nhìn cảnh này lại khó có thể tỏ ra điềm tĩnh, một nam nhân thể hiện ân ái với một nam nhân khác, nhìn thế nào cũng thấy lạ lẫm và khó chịu.
Có điều cảm giác này cũng chỉ thoáng qua trong đầu cô.
Cô lo lắng nhìn Diệp Thành, cho tới lúc này cô cũng không biết Diệp Thành là ai, càng không biết vì sao người thanh niên trước mặt lại cứu mình.
Mỹ nhân, ta sẽ nhẹ nhàng thôi!
Phía trước tế đàn, thần tử Thị Huyết cười dâm đãng, hắn ghé sát mặt bên tai Diệp Thành, hít lấy hít để.
Có thơm không?
Diệp Thành nghiêng đầu sang cười ý tứ nhìn thần tử Thị Huyết, khuôn mặt nhanh chóng biến lại về trạng thái ban đầu.
Ngươi...!
Mỹ nhân tuyệt thế đột nhiên biến thành nam nhân khiến thần tử Thị Huyết giật mình lùi bước, trong chốc lát không kịp phản ứng lại, đợi tới khi hắn phản ứng lại thì một cái bạt đã giáng thẳng vào mặt hắn, một loạt cái bạt giáng tới liên tiếp.
Bốp!
Tiếng bạt tai chát chúa vang lên khắp địa cung đang đóng kín.
Thần tử Thị Huyết vừa phản ứng lại đã bị cái bạt của Diệp Thành bạt cho ngây người.
Ngươi là ai?
Thần tử Thị Huyết hung tợn, thân hình lảo đảo, đầu óc ong ong, sức mạnh trong cái bạt vừa rồi của Diệp Thành thật sự khiến thất khiếu của hắn chảy máu, phần đầu muốn nổ tung.
Ngươi đoán xem!
Diệp Thành toét miệng cười để lộ ra hàm răng trắng bóc, hắn tiến lên trước lấy gậy răng sói ra.
Muốn chết!
Thần tử Thị Huyết phản ứng lại thì lập tức tế gọi ra binh khí bản mệnh, đó là một viên linh châu màu đỏ máu, là chuẩn thánh binh thực thụ loé lên tiên quang yêu dị, có sức mạnh mê hoặc tâm trí con người.
Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn vung gậy khiến thần châu huyết sắc Chuẩn Thánh Binh kia bay đi.
Phụt!
Thần tử Thị Huyết phản ứng lại phun ra cả miệng máu, hắn lảo đảo lùi về sau.
Diệp Thành lại đuổi lên trước, hắn không nói lời nào mà giáng luôn một gậy vào đỉnh đầu của thần tử Thị Huyết, tiếng kêu la thảm thiết vang lên, thần tử Thị Huyết bị đánh đến mức đầu bê bết máu.
Đã không?
Diệp Thành tủm tỉm cười nhìn bộ dạng của thần tử Thị Huyết, hắn lại vung gậy lần nữa, thần tử Thị Huyết vẫn đang trong trạng thái đờ đẫn lập tức ngã dụi, cả người sõng soài trên mặt đất.
Diệp Thành tiến lên, hắn không nói lời nào mà đạp liên tục vào đũng quần của thần tử Thị Huyết.
Đã lắm!
Thần tử Thị Huyết đau đớn đến đờ đẫn, cậu nhỏ đang hùng hồn dựng đứng bị từng phát đạp của Diệp Thành thúc xuống còn một nhúm, đũng quần đẫm máu, máu chảy đầy mặt đất.
Chạy thôi!
Diệp Thành túm lấy thần tử Thị Huyết quay người bay vào hố đen không gian.
Bên trong địa cung chìm vào im ắng.
Không lâu sau đó, cánh cửa địa cung bị một chưởng đánh bật, Thị Huyết Lão Ma và các tu sĩ khác của Thị Huyết Tông tiến vào.
Vừa rồi, Thị Huyết Lão Ma vừa quay về Thị Huyết Tông liền cảm nhận được khí tức của thần tử Thị Huyết đột nhiên biến mất, vả lại còn biến mất không thấy dấu vết gì khiến mọi người vội chạy tới địa cung.
Người đâu?
Thị Huyết Lão Ma hắng giọng làm chấn động cả địa cung.