Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hự!

Sau đó Thượng Quan Hàn Nguyệt đau đớn rên rỉ, mồ hôi lạnh túa ra từ gò má nhợt nhạt.

Tĩnh tâm!

Diệp Thành truyền âm cho Thượng Quan Hàn Nguyệt.

Thượng Quan Hàn Nguyệt khẽ kêu lên, tuy rất đau nhưng vẫn hít vào một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt lại, nhìn vào huyết chú lạc ấn ở nơi sâu giữa hai đầu mày của mình.

Cô ta nhìn thấy từng tia lửa đang từ từ bao quanh huyết chú với tốc độ rất chậm.

Bất giác cô ta lại mở mắt.

Đập vào mắt cô ta là khuôn mặt đeo mặt nạ Quỷ Minh, tuy không nhìn rõ khuôn mặt thật của hắn nhưng có thể nhìn thấy đôi mắt đen bình tĩnh mà đen nhánh, lúc này đang nhìn chằm chằm đầu mày cô ta, ồ không đúng, nói chính xác hơn là nhìn vào huyết chú ở sâu trong đôi lông mày.

“Ngươi quen muội muội ta sao?”, cuối cùng Thượng Quan Hàn Nguyệt vẫn lên tiếng, thầm nghĩ có lẽ vì Thượng Quan Ngọc Nhi nên thanh niên trước mặt mới lao tâm khổ tứ phá giải huyết chú cho mình.

“Gặp vài lần chứ cũng không thân”, Diệp Thành cười nhẹ, thản nhiên trả lời. Không biết nếu hắn nói chuyện ở nước Triệu ngày hôm đó ra, liệu Thượng Quan Hàn Nguyệt sẽ có phản ứng thế nào.

“Ngươi hơi khác với Tần Vũ trong lời đồn”.

“Ồ? Khác ở điểm nào?”, Diệp Thành hứng thú nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt.

“Mọi người đều nói ngươi làm việc rất… rất không nghiêm túc”, Thượng Quan Hàn Nguyệt nói với vẻ mặt rất kỳ lạ.

Nghe vậy, khoé miệng Diệp Thành không khỏi giật giật.

Trời đất chứng giám, nếu không vì cô là tỷ tỷ của Thượng Quan Ngọc Nhi thì còn lâu ta mới trả túi đựng đồ cho cô, chưa biết chừng ta còn trói cô lại, tìm một nơi để bán với giá cao ấy chứ.

Sau đó hai người đều im lặng.

Đêm nay vẫn yên tĩnh như mọi khi, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Thượng Quan Hàn Nguyệt.

Người biết thì biết là Diệp Thành đang giúp Thượng Quan Hàn Nguyệt phá giải huyết chú, người nào không biết còn tưởng hai người đang làm chuyện gì kia!

Diệp Thành làm rất cẩn thận.

Huyết chú trong cơ thể Thượng Quan Hàn Nguyệt rất kỳ lạ và cứng đầu, phía trên còn lạc ấn bí pháp, muốn luyện hoá để phá giải thì phải từ từ, bất cứ hành động bừa bãi nào đều có thể khiến Thượng Quan Hàn Nguyệt trở thành kẻ tàn phế.

Thời gian chầm chậm trôi qua.

Đêm đã về khuya, rồi lại từ khuya đến sáng, từ sáng lại về đêm.

Trong suốt thời gian này, hai người ngồi xếp bằng đối diện nhau không hề nhúc nhích, không chỉ Thượng Quan Hàn Nguyệt mà thậm chí sắc mặt Diệp Thành cũng hơi tái đi, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên vẻ mệt mỏi.

Tuy nhiên nỗ lực của hắn cũng không vô ích, sau một ngày một đêm bí thuật lạc ấn trên huyết chú trong cơ thể Thượng Quan Hàn Nguyệt đã được hắn luyện hoá từng chút một, sau khi phá giải được bí thuật quái dị kia, chuyện còn lại dễ dàng hơn rất nhiều.

Ngủ với cô ta đi!

Không biết đến lúc nào, trong đầu Diệp Thành chợt vang lên giọng nói của Thái Hư Cổ Long.

Cút!

Diệp Thành lập tức chửi nó: “Ông nội ngươi, cứ thấy gái là muốn ta ngủ cùng, ngươi bị điên à?”

“Nhìn đi, nhìn đi, thế là ngươi không hiểu rồi!”, Thái Hư Cổ Long vuốt râu ra vẻ: “Ai bảo huyết mạch của Hoang Cổ Thánh Thể lại thơm thế chứ? Không phải ta lừa ngươi đâu, nhưng đứa bé do Hoang Cổ Thánh Thể và Đạo Linh Chi Thể năm đó sinh ra cũng là một Đại Đế tuyệt đỉnh đấy”.

“Thật không?”

“Ta đã lừa ngươi bao giờ chưa? Chuyện gì liên quan đến Đại Đế, từ trước đến nay ta đều luôn kính nể, vị Đại Đế đó là người duy nhất chết trong chiến trận trong số một trăm ba mươi vị đế của Huyền Hoang, ta sẽ không mang ra để đùa đâu”.

“Chết… Chết trong chiến trận?”, Diệp Thành giật mình: “Đại Đế lợi hại như vậy sao có thể chết trận?”

“Nhưng sự thật là như vậy đấy!”, Thái Hư Cổ Long nói tiếp, đúng là trong mắt nó đầy vẻ kính nể: “Ông ấy một mình chiến đấu với sáu Đại Đế dị vực, một mình ở Chư Thiên Môn tám trăm năm, chiến đấu đến khi chỉ còn một giọt máu cuối cùng mới có được vinh quang của thế hệ mai sau!”

“Sáu… Sáu vị Đại Đế?”, Diệp Thành run lên.

“Ghi nhớ, ông ấy tên là Huyền Cổ Đại Đế! Là một trong nhũng Đại Đế tuyệt vời nhất của loài người các ngươi”.

“Vị đế mạnh nhất là Hiên Viên Đại Đế, tuổi thọ ngắn nhất là Đấu Chiến Thánh Hoàng, người sống lâu nhất là Viêm Đế, người duy nhất chết trận là Huyền Cổ Đại Đế”, Diệp Thành nhỏ giọng lẩm bẩm, mấy vị thiên đế lừng lẫy xưa nay, Thái Hư Cổ Long nói mỗi một người hắn đều ghi nhớ trong lòng.

“Nói chuyện chính! Thật lòng mà nói, cô nương này rất được đấy”, giây trước Thái Hư Cổ Long còn đang nghiêm túc, kính trọng, giây sau nó đã cười hì hì xoa vuốt rồng, dáng vẻ cực kỳ đáng đánh.

“Ừm, đúng là rất được”, Diệp Thành nói xong thì dứt khoát ngăn cuộc trò chuyện với Thái Hư Cổ Long.

Con người ấy mà, ngu một lần là phải thông minh ra!

Bị Thái Hư Cổ Long chơi hai vố từ lần trước, Diệp Thành đã đưa ra quyết định, đó là khi nào hắn nói chuyện với nữ nhân sẽ phải chặn nó lại trước, nếu nó lại mượn miệng hắn nói linh tinh thì hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể giải thích được.

Sự thật chứng minh, quyết định của hắn rất sáng suốt, bởi vì đúng là Thái Hư Cổ Long đang định làm vậy.

Có câu ghép được đôi nào thì hay đôi ấy, quá trình vô liêm sỉ thế nào không quan trọng, quan trọng là kết quả.

Được lắm!

Thái Hư Cổ Long dựng ngón cái lên với chín phân thân của Diệp Thành, sau đó nằm bò ra đất, đôi mắt đảo qua đảo lại không biết đang suy tính điều gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK