Ồ?
Thiên Ma Quân nhướng mày nhìn Diệp Thành với vẻ mặt đầy hứng thú: “Nghe ngươi nói cũng thú vị đấy, ngươi từng gặp ta sao?”
Diệp Thành không đáp lời nhưng lại quan sát tỉ mỉ.
Diệp Thành quả thực chưa từng gặp Thiên Ma Quân nhưng hắn lại từng thấy một Ma Thần cái thế trông giống hệt với Thiên Ma Quân.
Cảnh tượng dị thường đó vẫn còn hiện lên rõ như in trong tâm trí Diệp Thành, Ma Thần cái thế đó khiến Đông Hoàng Thái Tâm bị thương, Đông Hoàng Thái Tâm được Chiến Thần Bát Hoang cứu, ma thần cái thế đó lại bị Chiến Thần Bát Hoang tịch diệt.
Sao Diệp Thành có thể không biết đến ý cảnh dị thường đó, đó không phải là một ý cảnh mà là một phần của tương lai.
Diệp Thành chính là Chiến Thần Bát Hoang trong tương lai.
Thiên Ma Quân chính là Ma Thần cái thế trong tương lai.
Nếu như quỹ đạo lịch sử không thay đổi thì bọn họ sẽ chiến đấu một trận nữa trong tương lai, kết quả cuối cùng chính là Diệp Thành trảm diệt được Thiên Ma Quân của tương lai, cũng chính là Chiến Thần Bát Hoang trảm diệt Ma Thần cái thế.
Trong không gian như có một bàn tay khổng lồ đang vươn ra khiến kẻ địch cách xa nhau chợt gặp mặt trước dự kiến.
“Xem ra đáp án mà ta cần thì phải tự mình đi tìm thôi”, thấy Diệp Thành trầm ngâm, Thiên Ma Quân cười u ám, ông ta giơ tay tóm về phía Diệp Thành, các ngón tay còn có ma văn màu đen xuất hiện.
Diệp Thành bị lôi về hiện thực, vẻ mặt hắn lạnh lùng, hắn dùng thái độ cường hãn để đáp lại đòn tấn công từ Thiên Ma Quân, hắn tiến lên trước một bước, chín đạo bát hoang chưởng hợp thành một đánh ra.
Đột nhiên, bàn tay của Thiên Ma Quân bị đánh xuyên, Thiên Ma Quân giây phút trước còn đang bật cười u ám thì giây phút này thần sắc đã thay đổi, ông ta không ngờ Diệp Thành còn có khả năng chiến đấu bá đạo như vậy nên khi vừa giao tranh ông ta đã phải chịu thiệt.
Vạn Kiếm Phong Thần!
Diệp Thành sát phạt đến chém ra một kiếm vô song mang theo sức đâm xuyên mạnh mẽ.
Thiên Ma Quân hắng giọng lạnh lùng chỉ ra nhất chỉ thần mang huỷ thiên diệt địa ngăn lại nhát kiếm kia của Diệp Thành.
Thần thương!
Phần trán Diệp Thành có thần mang màu vàng kim bay ra, đó chính là thần thông nhằm vào linh hồn.
Chỉ là kĩ năng quèn!
Thiên Ma Quân bật cười tôi độc, con mắt thứ ba trên trán loé lên u quang, bắn ra một tia chớp màu đen huỷ diệt thần mang màu vàng kim của Diệp Thành, sau đó Thiên Ma Quân giơ tay lên đẩy ra một vùng biển ma sát, sóng cả ngút trời, muốn thôn tính Diệp Thành.
Diệp Thành đứng vững tế gọi ra Hỗn Độn Thần Đỉnh hoá nó to lên cả hàng chục nghìn trượng giống như ngọn núi sừng sững trấn áp biển ma sát của Thiên Ma Quân.
Cái đỉnh này cũng không tồi!
Thiên Ma Quân nhìn vào Hỗn Độn Thần Đỉnh, nét mặt tham lam.
Diệp Thành không nói gì, hắn ngự động Hỗn Độn Thần Đỉnh trấn áp từ trên trời xuống.
Ngay sau đó, Thiên Ma Quân đang chăm chú nhìn Hỗn Độn Thần Đỉnh không kịp trở tay nên lảo đảo một hồi.
Sắc mặt Thiên Ma Quân lạnh hẳn lại, trong cơ thể còn có một toà ma tháp hoá ra chặn lại Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Tiếp đó, ông ta há miệng nhả ra một luồng khí ma sát cuốn theo một miệng sát kiếm màu đen bay về phía Diệp Thành.
Phá!
Diệp Thành tiến lên trước, rất nhiều thần thông hợp lại thành một, hắn tung một chưởng khiến loạt sát kiếm kia bị phá tan.
Ừm?
Đúng lúc này, phía sau lưng hắn có luồng khí lạnh băng thấu tận xương tuỷ xực lên.
Diệp Thành dịch chuyển bước chân, thế nhưng tốc độ của hắn vẫn chậm, ở một hướng khác, loạt thần kiếm màu đen khác xuất hiện trảm ra một đường máu ngay sau lưng hắn, cũng may hắn phản ứng nhanh nếu không thì đã mất mạng rồi.
Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi.
Thiên Ma Quân cười u ám, ông ta vung tay tế gọi ra chín mươi chín cây cờ chiến màu đen trấn áp tứ phương giam Diệp Thành ở giữa.
Đây chính là sát trận thượng cổ, mỗi một cây cờ chiến là một cửa trận, chín mươi chín cửa trận liên hoàn với nhau, ma lực tung hoành, bên trong còn có càn khôn xoay vần, âm dương nghịch chuyển với sức mạnh phong cấm, mang theo uy lực tịch diệt.
Mở!
Diệp Thành mở ra hỗn độn dị tượng, đạo tắc hoá thành thần kiếm, một kiếm trảm gãy một cây cờ chiến màu đen.
Tiếp đó, hắn giống như giao long thoát thân từ chỗ hở vừa tạo.
Trấn áp!
Thiên Ma Quân vươn bàn tay to che trời giáng xuống, lòng bàn tay còn có vòng xoáy màu đen xuất hiện, bên trong đó có một tấm thần bia thượng cổ khắc đầy ma văn cổ xưa, lôi chớp màu đen xoay vận, mỗi một luồng khí tức đều nặng tựa núi non.
Diệp Thành hắng giọng, hắn bị trấn áp đến mức lảo đảo, thánh thể có phần nứt ra.
Bát hoang!
Hắn cố gắng đứng vững, khí huyết trong cơ thể giống như giao long thét ra, mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể đều mang theo khí huyết dồi dào chống lại thần bia đang trấn áp, chín đạo bát hoang chưởng nghịch thiên đánh ra.
Rầm!
Thần bia rung lên dữ dội, ma quang bên trên nhạt đi một phần, cho dù với sức chiến đấu của Thiên Ma Quân cũng bị trấn áp lảo đảo lùi về sau.
Lúc này, sắc mặt Thiên Ma Quân tôi độc thấy rõ.
Ông ta là ai? Ông ta là tu sĩ chuẩn đế của Thiên Ma Vực, đến Đại Sở đã bị trấn áp tu vi nhưng khả năng chiến đấu nghịch thiên lại bị một tên tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đánh lùi, so với ông ta mà nói thì đây chính là sự xúc phạm đến uy lực vô thượng của ông ta.
Vù!
Sau một tiếng động vang lên, lòng bàn tay Thiên Ma Quân có chiến rìu màu đen xuất hiện.
Thấy chiến rìu màu đen đó, Diệp Thành chợt nheo mắt.
Cây chiến rìu đó bất phàm, bên trong như phong ấn ma thú hồng hoang, khí thế dồi dào, có khả năng lũng loạn thiên địa.
Đương nhiên, nguyên nhân khiến Diệp Thành nheo mắt không phải chỉ vì sức mạnh của chiến rìu đó mà là từ chiến rìu đó về cơ bản hắn có thể xác định được Thiên Ma Quân ở phía đối diện chính là Ma Thần cái thế trong tương lai, vì ông ta và Ma Thần cái thế trong tương lai đều cầm chiến rìu trông y hệt nhau.
Diệt!
Thiên Ma Quân vung chiến rìu, một rìu với uy lực mạnh mẽ có sức diệt thế.
Trên trán Diệp Thành có thần quang bay ra hoá thành Cửu Châu Thần Đồ quét ra thần hải chói lọi, nhát rìu kia của Thiên Ma Quân chém vào thần hải giống như vào lớp bùn lầy, thần uy bị giảm đi một nửa.
Thấy vậy, sắc mặt Thiên Ma Quân tôi độc thấy rõ.
Cửu Châu Thần Đồ rõ ràng chỉ là một pháp khí ở cảnh giới Thiên, chiến rìu của ông ta là thần khí ở cảnh giới Chuẩn Đế mà lại không thể chiếm thế thượng phong.
Ông ta biết rõ cho dù là bản tôn như ông ta với tu vi ở cảnh giới Chuẩn Đế đỉnh phong cũng sẽ trấn áp tới cảnh giới Chuẩn Thiên, huống hồ là chiến rìu của ông ta, đương nhiên cũng bị giảm đi uy lực mạnh mẽ vốn có.
Ma Hắc Thiên!
Thiên Ma Quân vung chưởng, khoảng hư thiên màu đen xuất hiện muốn thôn tính mọi sinh linh còn sống trên thế gian.
Mở!
Diệp Thành sát phạt tới, hắn vung thần đao huyết linh, một đao chém mở ra bức màn thiên ma sát.
Thiên Ma Quân hắng giọng lạnh lùng, ông ta dịch chuyển tới đây, trong ánh mắt còn có lôi chớp màu đen nhằm vào chân thân linh hồn của Diệp Thành.
Diệp Thành không hề tỏ ra sợ hãi, Đan Tổ Long Hồn hoá thân mặc chiến giáp bảo vệ lấy chân thân linh hồn, rất nhiều bí thuật về linh hồn được thi triển cùng lúc khiến thần hải thêm vững chắc hơn, một chiêu của Thiên Ma Quân chỉ có thể khiến hắn bị thương ngoài da.
Giết!
Chiến!
Cả hai người sát phạt tới từ hai phía, trận đại chiến nhanh chóng lên tới đỉnh điểm.
Một bên, Diệp Thành với khí huyết sục sôi, toàn thân kim quang chói lọi, đạo tắc hỗn độn màu vàng kim bao quanh cơ thể, mỗi một luồng đạo tắc đều chói lọi, sức chiến đấu của hắn bá đạo, trông hắn không khác gì một vị chiến thần, khí thế thôn tính bát hoang.
Một bên, Thiên Ma Quân với ma lực mạnh mẽ, thân mang chiến giáp lạnh băng, mỗi một mảng áo giáp đều ánh lên ma quang cổ xưa lạnh lùng tàn ác và mang theo sức mạnh tịch diệt. Ông ta giống như ma thần cái thế muốn đạp tan cửu thiên thập địa.
Rầm! Đoàng!
Bên ngoài chỉ có thể nghe thấy những tiếng động này.
Rất nhiều ma quân ngẩng đầu nheo mắt nhìn, cho dù với nhãn giới của bọn họ cũng không thể tìm thấy nơi phát ra tiếng động.
Cũng chẳng còn cách nào khác vì Diệp Thành và Thiên Ma Quân đang đại chiến trong hố đen không gian ngăn cách với thế giới, bọn họ không thể vào trong nên cũng không thể nhìn thấy bên trong này có gì, càng không biết Diệp Thành và Thiên Ma Quân đại chiến thế nào.