Thần tử Thái Thanh thấy thế cũng cau mày nhìn sang.
Hắn ta vừa nhìn đã lảo đảo, hai mắt lồi ra, con ngươi cũng co rút lại.
Giây tiếp theo, chiến thuyền Thiên Đình đối diện bỗng bắn ra một luồng thần quang vắt ngang biển sao, sức mạnh đầy khủng bố.
Thoáng chốc, một con chiến thuyền của Thái Thanh Cung đã bị bắn chìm, những người bên trên cũng rơi xuống biển sao.
"Khinh người quá đáng!", trưởng lão Thái Thanh Cung gầm lên: "Chúng ta là Thái Thanh Cung, muốn đánh nhau hả?"
"Muốn đánh Thái Thanh Cung đấy!", trên chiến thuyền của Thiên Đình truyền ra một tiếng hừ lạnh, giọng nói tràn ngập sự lạnh lẽo và uy nghiêm.
Vừa nói xong, pháo đài của mấy chục ngàn chiến thuyền lập tức phát sáng, đồng loạt bắn ra thần quang khủng bố.
"Lui, lui lại mau!", trưởng lão Thái Thanh Cung tức khắc hoảng sợ, lập tức ra lệnh lùi về phía sau. Vốn định hù dọa đối phương, ai ngờ đối phương còn hùng hổ hơn so với tưởng tượng.
Hơn mười chiếc chiến thuyền đều quay đầu, nguyên thạch không cần tiền chất đống, ai cũng bỏ chạy bạt mạng.
Trong lúc đang ngơ ngác chưa hiểu gì đã bị đánh, nếu không phải còn cách khá xa thì họ đã bị giết chết từ lâu rồi.
"Hở?", những người chạy đến xem trò hay lại thấy chiến thuyền của Thái Thanh Cung bỏ chạy thì không khỏi sửng sốt.
Mà sau khi nhìn thấy đằng sau chiến thuyền Thái Thanh Cung thì tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt khó có thể tin, ánh mắt cũng tràn đầy hoảng sợ.
Đằng sau, Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng còn đang vùng vẫy trong nước thì bị vớt lên, nôn thốc nôn tháo trên boong thuyền.
Người trên thuyền xúm lại bao vây lấy hai người, không biết còn tưởng rằng định đánh bọn họ.
Người dẫn đầu là Tiêu Thần - con trai Chiến Vương, cũng là người vớt hai người Quỳ Ngưu lên và ra lệnh tấn công thuyền của Thái Thanh Cung, cứu bọn họ.
Quỳ Ngưu là người đầu tiên tỉnh táo lại, thấy nhiều người như vậy bao vây lấy mình thì suýt nữa dọa đái trong quần. Hắn ta liếc nhìn một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Tiêu Thần: "Lão Bát?"
Lôi Đình Chiến Thể cũng là một trong những người anh em kết người của họ, hồi đó còn bị hắn ta tự đặt thành Lão Bát.
"Là ta, Diệp Thành đâu?", Tiêu Thần lập tức hỏi.
"Còn bị đè dưới Ngũ Chỉ Sơn", nói đến Diệp Thành, Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng đều lộ ra vẻ căm hận: "Bọn ta cũng vừa trở về, bị người ta đuổi giết, bất đắc dĩ chạy trốn tới biển sao, suýt nữa thì bị giết".
"Toàn quân nghe lệnh, đẩy nhanh tốc độ!", Long Đằng thét to, rút sát kiếm ra, chỉ vào Huyền Hoang Đại Lục, giọng điệu đanh thép, tiếng nói vọng lại như sấm sét từ ngàn xưa.
Hắn ta vừa nói xong, mấy chục ngàn con thuyền đồng loạt chấn động.
Trên mỗi một chiếc chiến thuyền đều chất đống nguyên thạch, bất chấp tất cả dồn vào tốc độ thuyền.
Chiến thuyền của Thiên Đình khí thế bàng bạc, xếp thành hàng tạo ra từng làn sóng gợn, chiếc nào chiếc nấy như một mũi tên rời cung.
Quỳ Ngưu đứng dậy nhìn thoáng qua xung quanh, bấy giờ mới ngó Tiêu Thần: "Lão Bát, ngươi đào đâu ra nhiều người như vậy thế?"
"Bọn họ đều vâng lệnh Diệp Thành!", một câu nhàn nhạt của Tiêu Thần lại lạnh lẽo khó nén sát khí.
"Đều... đều do Lão Thất chỉ huy?", Tiểu Viên Hoàng và Quỳ Ngưu đều giật mình, ba giây sau mới thử nhìn Tiêu Thần hỏi: "Rốt cuộc thì Lão Thất là ai?"
"Thánh Chủ Thiên Đình, Hoàng Giả Đại Sở!", Tiêu Thần đáp.
"Thiên Đình? Đại Sở?", Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng gãi đầu, quả thật chưa từng nghe thấy thế lực ấy.
Trong lòng họ lại hết sức kinh ngạc, cũng không biết Diệp Thành còn chỉ huy một đội quân khiến người ta hoảng sợ như vậy.
Mấy chục triệu tu sĩ đó! Nếu xông tới, thế lực mà không có Đế Binh thì ai dám cứng đối cứng.
Hai người lập tức tràn ngập sức mạnh, đứng ở mui thuyền, liều mạng thét to: "Giết, giết trở về".
Song, lại chẳng ai đáp lại lời gào thét của họ.
Mỗi một người trong Thiên Đình đều rưng rưng nước mắt, sát khí cuồn cuộn khó có thể kiềm chế.
Tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, chiến thuyền Thiên Đình chạy như bay về phía trước, đuổi theo giết đám Thái Thanh Cung.
Biển sao Nam Vực rộn ràng, ba hướng khác cũng chẳng khác là bao.
Bất kể biển sao Đông Hoang, Bắc Nhạc hay Tây Mạc thì đều có mấy chục ngàn con chiến thuyền xếp hàng lướt đi.
Chiến thuyền cắm lá cờ Thiên Đình, mỗi hướng đều có mấy chục triệu người khoác chiến giáp.
Huyền Hoang chấn động, dòng người như nước tụ tập ở biển sao, kinh ngạc nhìn vô số chiến thuyền đang nhanh chóng đến gần.
"Đại Sở Thiên Đình, là thế lực đến từ đâu?", từng tiếng kinh ngạc cảm thán vang lên không ngớt, ai cũng mặt mày trắng bệch.
"Đông Hoang, Tây Mạc, Nam Vực, Bắc Nhạc đều có đội hình như nhau, cộng lại ít nhất cũng phải năm mươi triệu người nhỉ?"
"Đây là một đội quân tu sĩ! Tính đến Huyền Hoang đánh nhau hả? Đánh thế lực nhà ai vậy?"
"Bất kể đánh ai, chỉ cần không có Đế Binh thì chẳng ai chống lại nổi, đối phương quá đông".
"Đại Sở Thiên Đình!", biển sao Đông Hoang, Tạ Vân, Tư Đồ Nam, Hùng Nhị, Liễu Dật, Nhiếp Phong dẫn đầu đổ bộ vào Huyền Hoang. Họ cất chiến thuyền, lấy chiến xa ra nghiền nát cả bầu trời, tựa như thủy triều màu đen tiến thẳng đến Trung Châu.
"Đại Sở Thiên Đình", biển sao Tây Mạc, Thượng Quan Hàn Nguyệt, Thượng Quan Ngọc Nhi, Lạc Hi Huyền Nữ, Bích Du, Lâm Thi Họa dẫn theo đội quân đổ bộ kế đó. Ai cũng đạp phi kiếm bay vút qua hư không, xông thẳng về Trung Châu.
"Đại Sở Thiên Đình!", biển sao Nam Vực, Long Đằng và Tiêu Thần cũng đổ bộ, dẫn theo đội quân Thiên Đình, tiếng hét rung trời, cưỡi linh thú đánh về phía Trung Châu.
"Đại Sở Thiên Đình!", biển sao Bắc Nhạc, Quỳ Vũ Cương, Quỷ Vương, Yêu Vương dẫn theo quân đội xông vào Huyền Hoang, cưỡi mây đạp gió che phủ đất trời.
Nhìn từ trên xuống, bốn nhánh quân của Thiên Đình với hơn năm mươi triệu tu sĩ y như bốn vùng biển đen tuyền từ các nơi như Đông Hoang, Tây Mạc, Nam Vực, Bắc Nhạc tràn vào Trung Châu. Và mục tiêu của họ là Ngũ Chỉ Sơn!