Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ừm?”, một câu nói của Nam Minh Ngọc Thu khiến cho người chuẩn bị rời đi đều quay người lại.

“Chuyện...chuyện gì vậy?”, tất cả mọi người đều sững sỡ, ánh mắt đổ dồn nhìn Diệp Thành, rõ ràng từ ‘đạo hữu’ trong lời nói của hoa khôi chính là tên này.

“Không gặp thần tử của ba thánh địa, không gặp rất nhiều Đại Thánh mà chỉ gặp một tên Chuẩn Thánh cỏn con”, rất nhiều người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không biết hoa khôi đang nghĩ gì.

“Khốn kiếp”, sắc mặt ba tên Thần Tử tôi độc hơn hẳn, chúng nghiến răng nghiến lợi chỉ muốn xông lên giết người, hoa khôi đã từ chối chúng và khiến chúng mất hết thể diện, lúc này lại muốn gặp một Chuẩn Thánh, đây đúng là nỗi sỉ nhục lớn đối với bọn chúng, rõ ràng coi chúng không bằng một tên Chuẩn Thánh.

“Đúng là ức hiếp người quá đáng”, Đại Thánh cũng nghĩ vậy, trong đôi mắt tất cả đều loé lên hàn mang, nếu không phải đây là Thiên Khuyết Đế Vương Thành thì bọn họ đã xông lên đại khai sát giới từ lâu rồi.

“Đa tạ tiên tử nể mặt”, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành lập tức tiến vào trong, đúng là niềm vui bất ngờ, Nam Minh Ngọc Thu mà gặp hắn thì mọi thứ dễ giải quyết hơn nhiều.

“Điều tra cho ta”, ba Thần Tử lập tức quay người và truyền âm lại cho hộ vệ phía sau, những kẻ cao cao tại thượng như chúng sao có thể dung tha, sát khí với Diệp Thành đã ở mức không thể nào kiềm chế được.

“Đúng là kì lạ”, một đám người lần lượt rút lui, người nào người nấy đầu như úng nước, bọn họ không hiểu nổi đang xảy ra chuyện gì và cảm thấy khó hiểu về hoa khôi.

Phía này, Diệp Thành đã tới trước rừng trúc ở phía sâu theo sự chỉ dẫn của một tiên nữ.

Rừng trúc im ắng, tiên khí dồi dào, đây chính là nơi phù hợp để tu thân dưỡng tính, ở nơi phía sâu trong rừng trúc chính là một lầu các nhỏ, Nam Minh Ngọc Thu đang ở đó.

Cô giống như vị tiên nữ từ cửu tiêu hạ phàm, thánh khiết vô ngần, đẹp như mộng như ảo.

Khi Diệp Thành tới, Nam Minh Ngọc Thu còn đang vẽ tranh, vả lại người mà cô vẽ chính là hắn, từng đường nét đều mang theo cái tâm của người vẽ, khiến dung mạo được phác hoạ sống động như thật.

“Không thể phủ nhận cô vẽ rất giống”, Diệp Thành ghé lên trước, hắn tỏ ra rất tự nhiên, cầm một chùm nho trên chiếc bàn bên cạnh mình, vừa ăn vừa quan sát.

“Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không?”, Nam Minh Ngọc Thu vừa vẽ vừa hỏi.

“Cô nói xem?”, Diệp Thành mỉm cười sau đó tế ra kết giới bao quanh rừng trúc, tiếp đến hắn mới gảy ra một đạo tiên quang bay vào trán Nam Minh Ngọc Thu.

Đột nhiên cơ thể Nam Minh Ngọc Thu run rẩy, cây bút trong tay cũng rơi xuống, cô rên rỉ đau đớn.

Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn để chùm nho sang bên rồi nhặt cây bút vẽ tiếp bức tranh mà Nam Minh Ngọc Thu còn chưa vẽ xong.

Ở bên, Nam Minh Ngọc Thu đau đớn rên lên, tiếng quang kí ức bay vào trong nơi xa xăm của thần hải giống như chiếc chìa khoá mở ra bao kí ức bị phong ấn của kiếp trước.

Sau khi kí ức được mở ra, biết bao nhiêu kí ức kiếp trước và kiếp này đan xen với nhau, dung hoà với nhau.

Cô nhớ lại rồi, cô nhớ lại được việc của kiếp trước và cũng nhớ lại được cái tên của mình ở kiếp trước rồi: Nam Minh Ngọc Thu.

Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, cơ thể Nam Minh Ngọc Thu đã thôi run rẩy, đôi mắt dàn dụa nước mắt, cô thẫn thờ nhìn Diệp Thành đang vẽ, hắn giống hệt như trong kí ức của cô, lạc ấn trong linh hồn cô.

“Nam Minh Ngọc Thu, chào mừng cô quy vị”, Diệp Thành đang vẽ bất giác quay đầu lại mỉm cười.

“Rốt... rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ta còn sống, rõ ràng ta đã chết rồi cơ mà?”, có lẽ vì thần trí hỗn loạn khiến Nam Minh Ngọc Thu nói lắp không theo thứ tự.

“Đã xảy ra rất nhiều chuyện”, Diệp Thành mỉm cười, hắn không giải thích mà tế ra một đạo thần thức cuốn theo biết bao câu chuyện xâm nhập vào thần hải của Nam Minh Ngọc Thu, mọi thứ phải đợi cô tiêu hoá dần dần.

“Luân hồi? Chuyển kiếp?”, sau khi đọc thần thức, Nam Minh Ngọc Thu như hoá đá, cô không biết rằng trên đời này còn có cả luân hồi, người đã chết còn có thể chuyển kiếp trùng sinh, đây giống như câu chuyện huyền ảo, cho dù với khả năng đoán định của một nữ nhân con gái của Huyền Hoàng thì cô cũng phải choáng váng.

“Ta cho rằng ta vẽ cũng đẹp đấy”, Diệp Thành đã vẽ xong, hắn ngắm nhìn bức tranh với khuôn mặt tận hưởng, mặc dù không bằng Nam Minh Ngọc Thu nhưng trông cũng không đến nỗi quá tệ.

“Ngươi còn trảm được cả Đại Đế?”, Nam Minh Ngọc Thu nhìn Diệp Thành như nhìn một con quái vật.

“Cũng may không khiến Vạn Vực Thương Sinh thất vọng”, Diệp Thành mỉm cười phất tay lấy ra một thanh tiên kiếm, trên đó còn khắc rất nhiều phù văn cổ xửa, cấp bậc không phải quá cao, chỉ ở cảnh giới Thiên.

“Uyên Hồng”, Nam Minh Ngọc Thu vội nhận lấy, cô ôm nó trong lòng như ôm ấp người thân của mình, từng giọt nước mắt lã chã rơi, đó chính là thần binh của phụ hoàng cô và bây giờ cô lại lần nữa được thấy nó.

“Huyền Hoàng vẫn còn tại thế, gặp được ông ấy rồi khóc cũng chưa muộn”, Diệp Thành mỉm cười cầm vò rượu lên.

“Phụ hoàng còn sống sao?”, Nam Minh Ngọc Thu quay đầu nhìn Diệp Thành với ánh mắt không sao tin nổi.

“Không chỉ phụ hoàng của cô còn sống mà chín vị Hoàng của Đại Sở cũng còn sống”, Diệp Thành lại tế ra thần thức, chuyện luân hồi chuyển kiếp giải thích rõ ràng rồi thì cũng có thể giải thích được những chuyện xưa kia.

“Ta biết phụ hoàng vẫn còn sống mà”, Nam Minh Ngọc Thu lại bật khóc, vả lại còn là những giọt nước mắt đớn đau, sau bao năm tháng, cuối cùng cô cũng tìm cho mình được đáp án chính xác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK