Đ
Trên đỉnh núi, Diệp Thành giống như tấm bia đứng sừng sững nhìn xuống bên dưới.
Lúc này hắn như một vị vương, vẻ mặt lãnh đạm, trông có phần nghiêm túc.
Sau trận chiến cuối cùng của Viêm Hoàng, cho dù là một Thánh Chủ như hắn cũng không biết được có thể đánh tới mức nào, nếu thắng là điều tốt nhất nhưng nếu bại thì mọi kế hoạch của hắn coi như đổ sông đổ bể, con đường phía trước đối với hắn mà nói sẽ khó khăn gian khổ hơn bao giờ hết.
Phía sau Diệp Thành chợt vang lên tiếng bước chân, Chung Giang đi tới, trong ánh mắt mang theo vẻ cảm khái.
“Tiền bối, tu vi của người?”, nhìn Chung Giang, Diệp Thành chợt cau mày, đây là lần đầu tiên hắn thấy thực lực của Chung Giang kém thế này, có lẽ do nhiều lần ra tay nên tu vi của ông ấy đã giảm sút đi rất nhiều.
“Có thể sống và nhìn thấy Viêm Hoàng thống nhất thật là tốt”, Chung Giang mỉm cười, ánh mắt ấy mang theo bao nỗi mỏi mệt: “Viêm Hoàng không thống nhất ta không dám chết, cho dù chết cũng không còn mặt mũi gặp sư tôn và các vị huynh đệ dưới Cửu Tuyền”.
“Viêm Hoàng nhất định sẽ thống nhất”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt kiên định, nói rồi hắn không quên nhìn vào hư không ở phía nam: “Đợi khi Viêm Hoàng thống nhất ta sẽ quay về, sư phụ nhìn thấy ta nhất định sẽ giật mình cho mà xem”.
Thấy Diệp Thành như vậy, Chung Giang ở bên hé miệng định nói gì đó lại thôi.
Haiz!
Chung Giang thở dài: “Đã giấu hắn lâu như vậy rồi thì thôi tốt nhất nên giấu tới khi Viêm Hoàng thống nhất”.
Đêm khuya, Diệp Thành trở lại thế giới nhỏ trong không gian, hắn hít sâu rồi nhét một viên Không Minh Nguyên Đan vào miệng.
Bùm!
Tiên hoả lập tức bốc cháy, bao quanh thân thể hắn, chạy vào các kinh mạch chính trong cơ thể, luyện hoá Không Minh Nguyên Đan vừa đưa vào thành linh nguyên thuần tuý.
Sau đó, viên Không Minh Nguyên Đan thứ hai được hắn đưa vào miệng, viên thứ ba, viên thứ tư…
“Tiểu tử, ngươi làm vậy không hay đâu”, trong thế giới dưới lòng đất ở Chính Dương Tông, Thái Hư Cổ Long vừa nhắm mắt lại không kìm được mở ra, nhìn chín phân thân của Diệp Thành.
Dường như nó biết Diệp Thành định làm gì, một lúc ăn bao nhiêu Không Minh Nguyên Đan như thế, mục đích chẳng phải là muốn dựa vào linh nguyên dồi dào của Không Minh Nguyên Đan để cưỡng ép đột phá cảnh giới Không Minh sao?
Chỉ là Diệp Thành chẳng những không dừng, ngược lại còn nhét nhiều Không Minh Nguyên Đan vào miệng hơn.
Thật vậy, đúng như Thái Hư Cổ Long nghĩ, hắn muốn dựa vào linh nguyên thuần tuý của Không Minh Nguyên Đan để cưỡng ép đột phá, nhảy vọt lên cảnh giới Không Minh.
Hắn chắc chắn sau khi tiến giới đến cảnh giới Không Minh, sức chiến đấu sẽ tăng mạnh, không sử dụng Âm Minh tử tướng và cấm thuật Tiên Luân cũng có thể dễ dàng giết chết cảnh giới Chuẩn Thiên.
Trên đỉnh núi, Diệp Thành giống như tấm bia đứng sừng sững nhìn xuống bên dưới.
Lúc này hắn như một vị vương, vẻ mặt lãnh đạm, trông có phần nghiêm túc.
Sau trận chiến cuối cùng của Viêm Hoàng, cho dù là một Thánh Chủ như hắn cũng không biết được có thể đánh tới mức nào, nếu thắng là điều tốt nhất nhưng nếu bại thì mọi kế hoạch của hắn coi như đổ sông đổ bể, con đường phía trước đối với hắn mà nói sẽ khó khăn gian khổ hơn bao giờ hết.
Phía sau Diệp Thành chợt vang lên tiếng bước chân, Chung Giang đi tới, trong ánh mắt mang theo vẻ cảm khái.
“Tiền bối, tu vi của người?”, nhìn Chung Giang, Diệp Thành chợt cau mày, đây là lần đầu tiên hắn thấy thực lực của Chung Giang kém thế này, có lẽ do nhiều lần ra tay nên tu vi của ông ấy đã giảm sút đi rất nhiều.
“Có thể sống và nhìn thấy Viêm Hoàng thống nhất thật là tốt”, Chung Giang mỉm cười, ánh mắt ấy mang theo bao nỗi mỏi mệt: “Viêm Hoàng không thống nhất ta không dám chết, cho dù chết cũng không còn mặt mũi gặp sư tôn và các vị huynh đệ dưới Cửu Tuyền”.
“Viêm Hoàng nhất định sẽ thống nhất”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt kiên định, nói rồi hắn không quên nhìn vào hư không ở phía nam: “Đợi khi Viêm Hoàng thống nhất ta sẽ quay về, sư phụ nhìn thấy ta nhất định sẽ giật mình cho mà xem”.
Thấy Diệp Thành như vậy, Chung Giang ở bên hé miệng định nói gì đó lại thôi.
Haiz!
Chung Giang thở dài: “Đã giấu hắn lâu như vậy rồi thì thôi tốt nhất nên giấu tới khi Viêm Hoàng thống nhất”.
Đêm khuya, Diệp Thành trở lại thế giới nhỏ trong không gian, hắn hít sâu rồi nhét một viên Không Minh Nguyên Đan vào miệng.
Bùm!
Tiên hoả lập tức bốc cháy, bao quanh thân thể hắn, chạy vào các kinh mạch chính trong cơ thể, luyện hoá Không Minh Nguyên Đan vừa đưa vào thành linh nguyên thuần tuý.
Sau đó, viên Không Minh Nguyên Đan thứ hai được hắn đưa vào miệng, viên thứ ba, viên thứ tư…
“Tiểu tử, ngươi làm vậy không hay đâu”, trong thế giới dưới lòng đất ở Chính Dương Tông, Thái Hư Cổ Long vừa nhắm mắt lại không kìm được mở ra, nhìn chín phân thân của Diệp Thành.
Dường như nó biết Diệp Thành định làm gì, một lúc ăn bao nhiêu Không Minh Nguyên Đan như thế, mục đích chẳng phải là muốn dựa vào linh nguyên dồi dào của Không Minh Nguyên Đan để cưỡng ép đột phá cảnh giới Không Minh sao?
Chỉ là Diệp Thành chẳng những không dừng, ngược lại còn nhét nhiều Không Minh Nguyên Đan vào miệng hơn.
Thật vậy, đúng như Thái Hư Cổ Long nghĩ, hắn muốn dựa vào linh nguyên thuần tuý của Không Minh Nguyên Đan để cưỡng ép đột phá, nhảy vọt lên cảnh giới Không Minh.
Hắn chắc chắn sau khi tiến giới đến cảnh giới Không Minh, sức chiến đấu sẽ tăng mạnh, không sử dụng Âm Minh tử tướng và cấm thuật Tiên Luân cũng có thể dễ dàng giết chết cảnh giới Chuẩn Thiên.