“Ta cho rằng việc này cần tính kế lâu dài”, Chung Giang vuốt râu trầm ngâm: “Chưa nói tới chuyện làm thế nào để dụ bọn họ ra ngoài, cho dù dụ được bọn họ ra ngoài nhưng muốn giam giữ chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên không phải là việc dễ dàng. Nếu như bọn họ muốn bỏ trốn thì rất khó có thể ngăn lại”.
“Con có thể dụ bọn họ ra lần đầu thì cũng có thể dụ bọn họ ra ngoài lần thứ hai”, Diệp Thành cười nói: “Bày ra màn kịch như thế này lần nữa, vẫn dùng thân phận Thanh Vân Lão Tổ truy sát điện chủ phân điện của Diệp Thành, điểm khác biệt nằm ở lần này người chúng ta truy sát là Bàng Thống còn lần tới chúng ta truy sát Doãn Thương”.
“Vậy hà tất con phải vậy?”, Hằng Nhạc Chân Nhân bất giác gãi đầu: “Khi con tạo ra màn kịch truy sát Bàng Thống sao không thông báo trước để chúng ta bố trí, sao phải đợi tới lần tới mới ra tay?”
“Vì con không chắc chắn”, Diệp Thành lắc đầu cười nói, “Khi con tạo ra màn kịch giết Bàng Thống con không chắc có thể dụ được phía Thanh Vân Lão Tổ ra ngoài không cho nên con chỉ có thể tạo ra màn kịch thế này để thăm dò, có điều sự thực chứng minh lần thăm dò này cũng rất cần thiết. Phía Thanh Vân Lão Tổ đã ra khỏi tông, chứng tỏ bọn họ rất quan tâm tới việc này. Đây là lần đầu tiên bọn họ ra ngoài, vậy thì lần thứ hai bọn họ cũng sẽ ra ngoài vả lại còn còn gấp gáp ra ngoài hơn lần đầu vì bọn họ rất nóng lòng muốn biết kẻ gây ra mọi chuyện, có thể xác nhận bọn họ sẽ ra ngoài thì chúng ta mới có thể triển khai hành động”.
“Ngươi thận trọng khiến chúng ta bất ngờ đấy”, một nhóm lão bối tầm tắc.
“Cẩn thận chút vẫn hơn”, Diệp Thành mỉm cười: “Chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên rất mạnh nhưng nếu chúng ta tính toán kĩ thì cũng không hẳn không xử lý được”.
“Như vậy có mạo hiểm quá không?”, Thiên Tông Lão Tổ lên tiếng.
“Cũng chẳng còn cách nào khác”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “mặc dù thực lực của chúng ta mạnh nhưng khi đánh trực diện với Thanh Vân Tông thì cái giá phải trả quá lớn, huống hồ còn có Chính Dương Tông lăm le như hổ đói, muốn trả cái giá nhỏ nhất để có được Thanh Vân Tông thì chúng ta chỉ có thể tính kế hiểm. Đại quân tu sĩ của Thanh Vân Tông nếu vào tay chúng ta thì sức mạnh của chúng ta sẽ tăng lên đáng kể, đủ để có thể địch lại mấy chục gia tộc”.
“Diệp Thành à, con phải hiểu rằng phế đi chín lão tổ của bọn họ không có nghĩa là có được Thanh Vân Tông”, Hằng Nhạc Chân Nhân vuốt râu: “Con có thể đoạt được Hằng Nhạc Tông là vì có được thiên thời địa lợi nhân hoà nhưng Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông lại không giống nhau. Tình hình của Thanh Vân Tông rất phức tạp”.
“Sư tổ, cái này con đương nhiên biết”, Diệp Thành chậm rãi lên tiếng, “nhưng chiến lược bắt lính bắt vua dùng cho Hằng Nhạc Tông cũng có thể dùng cho Thanh Vân Tông, phế đi chín lão tổ của Thanh Vân Tông thì chúng ta dùng thân phận của bọn họ trở về Thanh Vân Tông. Trong mắt Thanh Vân Tông, chúng ta chính là lão tổ của bọn họ, với thân phận ở mức này, chúng ta có thể làm bất cứ việc gì, thậm chí có thể đổi cả chưởng giáo cuả Thanh Vân Tông”.
“Đổi chưởng giáo của Thanh Vân Tông?”, mọi người cau mày hỏi dò: “Con muốn đưa Chu Ngạo lên sao?”
“Không sai”, Diệp Thành gật đầu: “Chu Ngạo từng là đệ tử chân truyền đứng đầu, thực lực của hắn mặc dù không bằng kí chủ Lã Hậu nhưng triển vọng của hắn lại không vừa. Nên biết rằng hắn chính là hậu nhân của Thanh Vân Khai Sơn Tị Vân Khâu, trước kia hắn ta bị hại phải rời khỏi Thanh Vân Tông khiến rất nhiều trưởng lão của Thanh Vân Tông không vui. Với thân phận đặc thù của hắn ta, lại thêm sự trợ giúp của chúng ta thì có thể khiến Cổ Tam Thông thoái vị, đương nhiên mọi thứ phải tiến hành thật kín kẽ”.
“Trước đó con thu nhận phía Chu Ngạo có phải là đã nghĩ tới bước này không?”, một nhóm lão bối nhìn Diệp Thành.
“Đúng vậy ạ”, Diệp Thành không phủ nhận.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều thầm chấn động trong lòng.
Lúc đó Viêm Hoàng mới tới Nam Sở vài ngày, đến cả Hằng Nhạc Tông còn chưa đoạt được về tay ấy vậy mà Diệp Thành đã nghĩ tới nước cờ này rồi, kể cả là bọn họ cũng không khỏi khâm phục con mắt nhìn xa trông rộng của Diệp Thành.
“Mặc dù mưu sự tại nhân thành sự tại thiên nhưng cái mà con quan trọng hơn cả là nhân hoà”, khi mọi người còn đang kinh ngạc thì Diệp Thành đã tiếp tục lên tiếng, “chỉ cần phế được chín lão tổ của Thanh Vân Tông thì chúng ta đã thành công một nửa rồi. Dùng thân phận của bọn họ quay về Thanh Vân Tông phế đi Cổ Tam Thông, nâng đỡ Chu Ngạo lên thế vị, như vậy là thành công một nửa. Tiếp đó chính là trừ khử, chỉ cần cdn có thể bồi dưỡng ra nhóm người có thể chống đỡ cục diện của Thanh Vân Tông trong thời gian ngắn nhất chì chúng ta có thể hoàn toàn dành được Thanh Vân Tông. So với chiến đấu trực diện thì con hướng về cách này hơn”.
“Nói thì như vậy, một khi không thận trọng sẽ dấy lên binh biến ở Thanh Vân Tông, cục diện sẽ nằm ngoài sự kiểm soát của chúng ta”, Chung Giang hít vào một hơi thật sâu.
“Cho nên việc này chúng ta cần tính toán kĩ lưỡng”, Diệp Thành xoa cằm: “Mấy ngày nay con sẽ đích thân đi kiểm tra, tìm địa điểm phục kích. Còn các sư tổ thì tốt nhất nên nghỉ ngơi dưỡng sức. Còn nữa, Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, lão tổ nhà Thượng Quan, nhà Tư Đồ, nhà họ Hùng cũng phải tham chiến, đưa những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà chúng ta có ra, dốc hết sức để trấn áp bọn họ”.
“Vậy tiểu bối có nghĩ tới chuyện khác không?”, Thiên Tông Lão Tổ nhìn Diệp Thành, lời nói ý tứ: “Nâng đỡ Chu Ngạo lên giúp hắn kiểm soát Thanh Vân Tông, tiểu bối không sợ tới lúc đó hắn sẽ phản lại mình sao? Khi có trong tay cả đội quân tu sĩ, lòng tham con người sẽ nổi lên”.
Nghe vậy, Diệp Thành mỉm cười, trong đôi mắt loé lên ánh sáng: “Khi thu nhận hắn, con đã nghĩ tới điểm này rồi, chỉ sợ rằng hắn sẽ không phản lại thôi, nếu dám tính kế với con thì hắn sẽ chết rất thảm”.