Trung Châu vang lên tiếng ầm ầm, trống trận dồn dập, đại quân Yêu tộc và Ma tộc như hai con rồng khổng lồ lao tới Thiên Đình.
Huyền Hoang Bắc Nhạc, Thần tộc viễn cổ xuất trận, xua quân xuôi nam.
Đại địa Đông Hoang, tộc Phượng Hoàng cũng đuổi sát theo.
Bốn chủng tộc lớn, hợp binh tại một điểm, điều khiển chiến xa, cưỡi mây đạp gió, cưỡi linh thú, nghìn nghịt như nước biển, phủ kín không gian.
Bốn Cực Đạo Đế Binh bay qua bầu trời, Đế Đạp pháp tắc vờn múa.
Đế uy phủ khắp Bát Hoang, Trung Châu như sắp không chịu được, rung động dữ dội, u ám tối đen, sắp sụp đổ tới nơi.
“Thôi rồi, lần này Thiên Đình tiêu rồi”, tu sĩ bốn phương tụ tập, nhìn đại quân bốn tộc kia, không khỏi thở dài.
“Một Đế Binh đã đủ chấn động, nay tận bốn, kết giới bảo vệ vững chắc cỡ nào cũng khó mà ngăn cản được sức mạnh của cả bốn”.
“Dù bị tiêu diệt thì Thiên Đình Đại Sở cũng đã trở thành thần thoại!”
“Cảnh tượng hôm nay đúng là đáng châm chọc!”. Xích Dương Tử nhìn ra xa, không khỏi cười lạnh: “Đại Sở dùng máu để cứu vớt vạn vực, hôm nay lại gặp tình cảnh này!”
“Không phải ai cũng biết sự hi sinh của Đại Sở dành cho vạn vực!”, Vô Cực Tử lắc đầu thở dài.
Thiên Đình Đại Sở, Diệp Thành đạp lên tiên hoả, đứng lặng trên bầu trời.
Sau lưng hắn là hàng loạt tu sĩ, cờ chiến của Đại Sở phấp phới.
“Lão thất, ngươi làm gì?”, ở một chỗ rất sâu bên trong, tiếng hét rung trời vang lên.
Nhìn kỹ lại thì đây chính là Quỳ Ngưu, Tiểu Viên Hoàng... còn có Nam Đế, Bắc Thánh, Long Kiếp, Thanh Long...
Mới vừa rồi, những người đã bị ép truyền tống tới cổng vực, từ nơi này dịch chuyển ra ngoài.
Hiển nhiên Thiên Đình Đại Sở muốn đưa họ ra ngoài, một khi bốn tộc giết tới, không ai có thể trốn.
Giờ phút này, hắn ép họ đi là để cứu họ, vì Thiên Đình rất có thể sẽ bị diệt vong, người ở đây sẽ không ai may mắn tránh được.
“Đây là ân oán giữa Thiên Đình Đại Sở và bốn chủng tộc kia!”, Diệp Thành lạnh nhạt đáp, âm thanh mơ hồ vang khắp tiên sơn.
“Mẹ ngươi!”, Quỳ Ngưu mắng to: “Tộc Quỳ Ngưu chưa từng sợ hãi ai!”
Diệp Thành không đáp lại, càng không quay đầu, chỉ đứng lẳng lặng.
Mấy người Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng đều muốn xông lên nhưng lại bị Nhược Thiên Chu Tước dùng một chưởng đẩy vào truyền tống vực môn
Truyền tống môn vận hành, không gian đóng lại, mọi người biến mất, Diễm Phi đã vây lại không gian, dù muốn đánh ra một đường cũng là điều không thể, tất cả chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị dịch chuyển.
Đại quân bốn tộc đánh tới rồi, đội ngũ ngay ngắn, rậm rạp chằng chịt cả bầu trời.
Từng toả sát trận đáng sợ chắn ở cửa ra vào của Thiên Đình, xếp thành hàng, đây đều là cấp bậc tuyệt sát.
Bốn Đế Binh lao lên trời, sừng sững ở nơi cao nhất.
Đế Khí của Ma tộc – Ma Thiên Châu che phủ càn khôn; Đế Khí Thần tộc – Thiên Thần Kiếm kiểm soát âm dương; Đế Khí Yêu tộc – bình Trấn Thiên huyễn hoặc ảo cảnh; Đế Khí tộc Phượng Hoàng – gương Phượng Hoàng bao phủ nhân quả, tất cả như bốn mặt trời treo trên nền trời xanh.
Trời đất hỗn loạn, gián đoạn con đường truyền tống của truyền tống vực môn.
Trời Tru Đất Diệt thấy thế thì lắc đầu bất đắc dĩ, bốn Đế Binh, dù họ có ho ra máu thì cũng không thể doạ lui.
“Diệp Thành, lăn ra đây!”, Ma Hoàng của Ma tộc gầm lên đầu tiến, mắt ma cắn nuốt trời đất.
“Trả mạng con ta!”, Thần Hoàng Thần tộc toả ra sát khí lạnh thấu xương, quân lâm thiên hạ, nhìn xuống Thiên Đình Đại Sở.
“Chọc giận tộc Phượng Hoàng ta phải trả cái giá đắt!”, Thánh Chủ Phượng Hoàng hừ lạn, lời nói vang vọng không gian.
“Chính ngươi ra đây ta sẽ cho các ngươi chết tử tế!”, Yêu Hoàng Yêu tộc giận dữ, đôi mắt đỏ au.
“Thiên Đình Đại Sở, không sợ chiến!”, lời Diệp Thành của vang lên, không nghe ra cảm xúc gì.
“Hay, hay lắm! Đánh cho bổn vương!”, Thần Hoàng Thần tộc thét lên, vung kiếm chỉ về phía Thiên Đình Đại Sở phía xa.
Nhất thời, tuyệt sát trận của bốn tộc đồng loạt khởi động, số lượng nhiều làm cho da đầu người ta phải tê dại.
Bốn Cực Đạo Đế Binh cũng bị thúc giục, sức mạnh huỷ trời diệt đất đồng loạt vận hành, trời đất lập tức sụp đổ.
Chỉ trong nháy mắt, Cực Đạo Đế Binh và tuyệt sát trận bắn ra, sắc bén đồ sộ như mưa ánh sáng, gieo mình xuống bên dưới muốn bao phủ cả Thiên Đình.
Đó là đội hình xạ kích làm cho càn khôn đảo ngược, sao trăng bị chôn vùi, thế công diệt thế.
Tu sĩ đứng xem chung quanh ngừng thở, nhìn không chớp mắt, đòn tấn công như thế, dù là Kiếm Thần cũng phải nuốt hận ngã xuống.
Dưới ánh nhìn của mọi người, trời đất rung chuyển.
Một tia sáng màu đen lấy Thiên Đình làm tâm dần lan ra chung quanh, gặp núi núi lở, gặp nước thì bao phủ nước.
Từng mảng tu sĩ nhảy ra, máu văng tung toé, thân thể bị huỷ diệt, Nguyên Thần của ai yếu cũng bị tiêu tan.
Khi tất cả ngừng lại thì mới nhìn sang.
Bốn phương quan sát, dù kết giới của Thiên Đình Đại Sở trở nên hoang tàn nhưng nó vẫn đứng đó, chịu đựng xạ kích diệt thế.
“Chưa thấy kết giới nào bá đạo như thế!”, âm thanh tặc lưỡi vang lên không ngừng, ai cũng hoảng hốt lo lắng thấy phòng thủ của Thiên Đình.
“Bốn Đế Binh! Thiên Đình vẫn chịu được!”
“Bị bắn phá cũng chỉ là vấn đề thời gian! Không có nguyên thạch vô tận để cung cấp, Thiên Đình trở thành con thú bị vây trong lồng rồi!”.
“Hừ, xem thường các ngươi rồi!”, trong tiếng bàn tán, Ma Hoàng cười lạnh, vung lên ma kiếm: “Tiếp tục tấn công cho ta!”
“Ta cũng muốn xem thử các ngươi có thể chống đỡ được bao lâu!”, Thánh Chủ Phượng Hoàng, Yêu Hoàng Yêu tộc cũng quát lớn.
Lệnh vừa ra, Đế Khí rung lên, sát trận dồn dập, đợt tấn công thứ hai giáng xuống, từng đòn một đánh lên kết giới của Thiên Đình.
Sau đó là đợt thứ ba, thứ tư, thứ năm...
Trời đất hỗn loạn tới mức cùng cực, không gian sụp đổ, hư không biến mất, Chuẩn Đế bước vào thì cũng tan thành sương khói thôi.
Kết giới bị bắn nổ ra vô số lỗ hổng nhưng nó cũng nhanh chóng khép lại.
Vì thế, số lượng nguyên thạch đã tiêu hao đã tính bằng núi.
“Đội hình cỡ này, với kết giới Thiên Đình thì chắc không chống đỡ được ba ngày!”, Long Nhất và Long Ngũ nói.
“Bốn Đế Binh, uy lực huỷ diệt tất cả!”
“Gói ghém hành lý, chuẩn bị lui vào vùng cấm Thiên Hư bất kỳ lúc nào!”, Diệp Thành ho khan một tiếng, hơi thở yếu ớt.
Tịch Nhan tiến lên vươn ra bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ lên lưng hắn.
“Lẽ ra cô cũng nên rời đi!”, trong nụ cười của Diệp Thành có cả màu của máu.
“Ta bắt đầu tin là mình đã mất đi gì đó!”, lần đầu tiên Tịch Nhan nở nụ cười thản nhiên.
Diệp Thành cũng cười, hắn cố gắng gượng đứng thẳng, trực giác mách bảo hoạ lớn sắp tới, hắn sống được bao lâu thì phải nghe theo số trời rồi.
Ngoài núi, bốn tộc còn đang tấn công, hơn nữa còn gọi thêm cường giả tới trợ chiến, từng núi từng núi nguyên thạch được chuyển tới, bộ dáng như thể không bắn mở kết giới Thiên Đình thì sẽ không bỏ qua.
Ầm ầm ầm! Hiện tại cũng chỉ còn có âm thanh này vang vọng khắp nơi.
Mỗi một đón tấn công, trời xanh sụp đổ một lần, mỗi lần bắn ra, đất bằng rộng lớn nứt vỡ.
Không gian mù mịt, chỉ còn ánh sáng của bốn Đế Binh, chúng nó mặt trời chói chang chiếu rọi thế gian.
“Lão tổ, khi nào tộc ta mới trở về!”, ở một hướng, mấy người mặc áo choàng đen đã tới cùng đám người Tiểu Viên Hoàng.
Đế Binh thì chỉ có thể dùng Đế Binh để chống lại, họ muốn cứu Thiên Đình Đại Sở thì cần Đế Khí cùng cấp, hơn nữa ít nhất phải có bốn cái.
“Không muốn chúng ta bị liên luỵ đây mà!”, Tiểu Cửu Tiên trề môi: “Thật ra người Thiên Đình cũng được lắm!”
“Mong là họ có thể chống đỡ tới khi Đại Sở quay về!”, Bắc Thánh cắn răng, nàng ta còn chưa thổ lộ tình cảm trong lòng mà.
Trong tiếng bàn tán, kết giới Thiên Đình suýt bị công phá.
Ngự thiên trận của Thái Hư Cổ Long tộc không hổ là đế trận phòng thủ, chỉ một Đại Thánh mà có thể chịu đựng được sự tấn công của bốn Đế Binh suốt một ngày một đêm, cả Huyền Hoang đều khiếp sợ.
Một ngày một đêm, cuối cùng Thiên Đình vẫn không chờ được minh quân hàng thế.
Kết giới Thiên Đình cận kề bờ vực vỡ nát, nguyên thạch đã tiêu gần hết, chỉ còn là nỏ mạnh hết đà, không thể bảo vệ họ nổi nữa.
“Lui!”, Diệp Thành ra lệnh, xoay người đi.
Tu sĩ Đại Sở đi theo, mang tất cả nguyên thạch ra để vận hành kết giới rồi tiến thẳng Thiên Hư.
Trời Tru Đất Diệt mở cấm chế, năm mươi triệu tu sĩ lũ lượt tiến vào, dừng chân ở một nơi trống trải.
Thiên Hư chấn động, đại chiến hàng lâm, đất đá rơi xuống.
“Đánh giá thấp nhân quả của họ rồi!”, Trời Tru Đất Diệt chắp tay trước ngực, thi triển thần thông, ổn định Thiên Hư.
Vì nhân quả là một loại sức mạnh huyền diệu khó giải thích.
Năm mươi triệu người vừa vào đã ảnh hưởng tới càn khôn của Thiên Hư, quá người khiến cấm chế Thiên Hư rất khó chịu nổi.
“Có thể trốn trong Thiên Hư mấy bữa?”, Nam Minh Ngọc Thu nhìn Diệp Thành hỏi, mong hắn cho mình một đáp án chính xác.
“Nhiều nhất là chín ngày!”, khoé môi Diệp Thành tràn ra máu.
Nghe thế, Thiên Đình im lặng, nếu chín ngày sau, Đại Sở chưa hàng lâm thì họ đã không thể lui nữa, chỉ còn cách chiến đấu.
Thiên Đình Đại Sở không sợ đánh nhau nhưng họ vẫn có tiếc nuối, đợi ba trăm năm mà vẫn không chờ được cố hương.