Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đùng! Đoàng!

Vì có cửu vĩ hồ tham chiến nên lão yêu Hắc Sơn đã hoàn toàn rơi vào thế bất lợi.

Hoàng tộc cửu vĩ với huyết mạch bá đạo, mới trăm tuổi đã là cảnh giới Hoàng, có thể nói là bí pháp thông thiên.

Diệp Thành cũng xông lên, Bá Long Đao được tiên hoả bao quanh.

Lửa và gỗ trời sinh tương khắc, lấy hoả trị mộc là thích hợp nhất, sự thật cũng chứng minh thực sự hữu dụng, mỗi lần Diệp Thành vung đao đều có thể tạo thành vết máu trên bản thể của lão yêu.

Không biết đến lúc nào thiên địa mới yên tĩnh trở lại.

Lão yêu Hắc Sơn đã bị giết, bản nguyên lão thụ bị phong ấn, cả vùng trời bị tàn phá.

Phù!

Yên lão đạo thở hổn hển, ngồi bệt xuống đất, tu rượu ừng ực.

Diệp Thành ôm cánh tay đầy máu, vận chuyển Man Hoang Luyện Thể, lúc trước may mà hắn trốn nhanh nếu không đã bị kéo đi chôn cùng với lão yêu rồi.

Cửu vĩ hồ nhìn Ninh Thái Thần với vẻ kinh ngạc, đôi mắt đẹp hơi nheo lại dường như đã nhìn ra manh mối, một người phàm mà lại có sức chiến đấu thế này, chắc chắn đã mượn bí pháp.

Lại có thêm công đức!

Ti Mệnh tinh quân mỉm cười, thoát khỏi Ninh Thái Thần bay lên thiên tiêu như thần hồng.

Sau khi Ti Mệnh tinh quân rời đi, Ninh Thái Thần cũng rơi xuống, được cửu vĩ hồ tiến lên ôm vào lòng.

Mẹ kiếp, roi Đả Thần Tiên của lão tử!

Diệp Thành lửa giận ngút trời, ngửa mặt lên trời chửi bới.

Đồ của Thái Công, ắt nên mang đi!

Trên hư thiên truyền lại lời này, nhưng không thấy Ti Mệnh tinh quân quay trở lại nữa.

Khoé miệng Diệp Thành giật giật, mặt mày tối sầm.

Diệp Thành bất giác nghiêng đầu nhìn Yên Xích Hà đang ngồi dưới đất: “Lão đạo, kéo tên kia xuống đây đi, Thần minh cái gì chứ? Mượn đồ xong không chịu trả? Lão tử dựa vào nó để sống đấy”.

“Không kéo được”, Yên lão đạo lắc đầu.

“Không kéo được cũng phải kéo được”, Diệp Thành tức thở hổn hển.

“Muốn mượn pháp lần nữa phải chờ ba ngày”, Yên lão đạo bất lực nhún vai: “Hơn nữa giết được lão yêu Chuẩn Thánh là công đức lớn, lần này về chắc chắn thứ hạng của ông ta sẽ tăng lên, với tu vi của lão đạo ta không thể mượn ông ta được nữa, đây là cấm chế tiên thiên”.

“Ta…”, Diệp Thành thở không ra hơi, suýt thì ngất đi.

“Nương tử”.

“Tướng công”.

Diệp Thành ở bên này đang phì phò tức giận thì cửu vĩ hồ và Ninh Thái Thần vừa tỉnh lại ở bên kia đã ôm nhau, nước mắt đầm đìa.

Yên lão đạo lườm hai người, quay lưng lại uống rượu một mình.

Còn Diệp Thành thì ngồi xổm trên đất, vẻ mặt đau khổ, tức đến mức toàn thân đều đau.

Chỉ lơ là một chút thôi, trong nháy mắt đã bị lấy mất roi Đả Thần Tiên, đây là pháp khí chuyên đánh vào nguyên thần, cực kỳ bá đạo, dùng nó là thuận tiện nhất, vậy mà cứ thế bị lấy mất.

“Đó quả thực là đồ của Thái Công, nên để vật về với chủ thôi”, thấy vẻ mặt đau khổ của Diệp Thành, Yên lão đạo nhàn nhạt lên tiếng.

“Lão đạo, Thái Công mà ông ta nói là ai thế?”

“Khương Thái Công”.

“Khương Thái Công”, Diệp Thành sờ cằm, thầm nghĩ chỉ khác một chữ so với Khương Thái Hư, trong đầu hắn chợt nảy lên suy nghĩ quái lạ, không biết liệu Khương Thái Công và Khương Thái Hư có phải cùng một mẹ sinh ra hay không.

“Đó là sự tồn tại vô thượng trên thiên giới”, Yên Xích Hà lại lên tiếng: “Tất cả các thần tiên trên thiên giới đều do ông ta phong ấn”.

“Lợi hại vậy”, Diệp Thành tặc lưỡi, vội hỏi tiếp: “Thiên giới lại là sự tồn tại thế nào?”

“Đây là một cấm kỵ, không thể nói”.

“Cấm kỵ”, Diệp Thành lẩm bẩm, đồ của thiên giới mà lại lưu lạc đến Chư Thiên Vạn Vực, điều này cho thấy giữa hai thế giới vẫn có chỗ giao thoa, khả năng còn liên kết chặt chẽ với nhau, người bình thường không thể tiếp cận được.

“Đa tạ đạo hữu cứu giúp, ân đức này cả đời khó quên”, khi Diệp Thành đang lẩm nhẩm thì cửu vĩ hồ đã chắp tay hành lễ với hắn.

“Chuyện nhỏ thôi”, Diệp Thành cười nhàn nhạt, vung tay búng ra một tia thần quang, cho nó bay về phía cửu vĩ hồ.

Thần quang bay vào giữa chân mày của cửu vĩ hồ, đi thẳng vào thần hải.

Lập tức, cơ thể mỏng manh của cửu vĩ hồ run lên, lảo đảo một lúc, vẻ mặt thoáng chốc trở nên đau đớn.

Nương tử!

Ninh Thái Thần vội vàng bước tới nhưng lại bị Diệp Thành kéo sang một bên, hắn chỉ mỉm cười trước ánh mắt tức giận của hắn ta.

Nhìn cửu vĩ hồ như vậy, đến Yên lão đạo ở bên cạnh cũng đưa mắt nhìn sang.

Luân hồi!

Yên lão đạo hơi nheo mắt, chợt nhìn Diệp Thành, trong mắt hiện lên ý tứ sâu xa vô cùng nghiêm nghị.

Ưm!

Cửu vĩ hồ vẫn đang ôm đầu kêu gào, theo thần quang không ngừng dung nhập với thần hải, đôi mắt trong veo như nước dần bớt đi vẻ mờ mịt, ký ức kiếp trước bị phủ bụi dần hiện lên.

Chẳng mấy chốc, cửu vĩ hồ ngừng run rẩy, đôi mắt đẹp mất đi vẻ mờ mịt cuối cùng, cô ngơ ngác nhìn Diệp Thành, sương mù trong mắt cũng ngưng tụ thành giọt nước long lanh dưới ánh trăng.

“Đại Sở Hoàng Yên, lâu ngày không gặp”, Diệp Thành khẽ cười, trong mắt ẩn chứa giọt lệ tang thương.

“Diệp Thành”, Hoàng Yên chuyển kiếp rơm rớm nước mắt, bước tới ôm lấy Diệp Thành, cái ôm này không phải cái ôm tình cảm nam nữ, mà là cái ôm tình cảm khi người cùng quê gặp lại.

“Hơ…”, Yên lão đạo há miệng, vẻ mặt kỳ quái.

“Thế này…”, Ninh Thái Thần cũng sững sờ, thế này là thế nào, nói thì nói thôi sao còn ôm nhau nữa?

“May là cô còn nhớ ta”, Diệp Thành nở nụ cười.

“Bách chuyển thiên hồi, đến chết không quên”, Hoàng Yên chuyển kiếp khóc thút thít, cũng như Niệm Vi ngày đó, cô áp má vào ngực Diệp Thành lắng nghe nhịp tim của hắn như lắng nghe nhịp đập của Đại Sở.

“Nào nào, ta cũng muốn ôm”, Yên lão đạo bước tới, kéo Diệp Thành ra.

“Lão đạo thối tha, tránh sang một bên”, Ninh Thái Thần mắng, đẩy Yên lão đạo ra rồi nhìn Diệp Thành, sau đó lại nhìn Hoàng Yên chuyển kiếp: “Nương tử, hai người…”

“Huynh ấy là huynh trưởng của thiếp”.

“Cô ấy là tỷ tỷ của ta”.

“Rốt cuộc là huynh trưởng hay tỷ tỷ?”, Yên lão đạo và Ninh Thái Thần đều nhìn Diệp Thành và Hoàng Yên chuyển kiếp với vẻ mặt kỳ lạ.

“Huynh trưởng”, Hoàng Yên chuyển kiếp vội cười.

“Thì ra là huynh trưởng của nương tử”, Ninh Thái Thần vội hành lễ với Diệp Thành; “Tiểu sinh là Ninh Thái Thần, bái kiến anh vợ”.

“Khách… Khách sáo rồi”, Diệp Thành cười khan, vẻ mặt cũng khá thú vị. Mất một món pháp khí lại có thêm một cậu em vợ khiến hắn trở tay không kịp, nhưng Hoàng Yên chuyển kiếp đã nói như vậy đương nhiên hắn không phản đối, xét về tuổi tác hiện tại thì đúng là hắn lớn hơn Hoàng Yên chuyển kiếp.

“Nào nào nào, phân chia chiến lợi phẩm đi, mỗi người lấy một món, không được lấy nhiều hơn”, bên này, Yên lão đạo đã dốc hết bảo vật của lão yêu Hắc Sơn ra, chất thành một núi, ánh sáng rực rỡ sáng ngời.

“Ta chọn trước”, Yên lão đạo rất nhanh, nhét một chiếc gương bí thuật vào ngực.

“Viên thần châu này không tệ”, Diệp Thành giơ tay lấy một viên thần châu màu tím ra, nhưng không phải lấy cho mình mà cho nó bay vào đầu mày của Ninh Thái Thần, đó là thần vật, là thứ có lợi nhất cho người phàm.

“Cảm ơn anh vợ”.

“Gọi… Gọi ta Diệp Thành là được”, Diệp Thành ho khan một tiếng, lại nhìn bảo vật của lão yêu Hắc Sơn, bộ sưu tập của Chuẩn Thánh rất phong phủ, nhưng nhìn một lượt chẳng có thứ nào lọt vào mắt hắn, nhưng cũng không thể không lấy được, hắn tiện tay nhặt vào món, hầu hết là chọn pháp khí.

“Những người khác thì sao?”, Hoàng Yên chuyển kiếp không nhìn bảo vật, điều cô quan tâm hơn cả vẫn là người của Đại Sở.

“Vẫn đang tìm”, Diệp Thành mỉm cười, trở tay lấy một món đồ ra đưa cho Hoàng Yên chuyển kiếp, đó là một thanh thần kiếm, trên thân kiếm khắc đầy phù văn, quanh kiếm đều có dấu vết thăng trầm của năm tháng.

“Kiếm Thái A”, Hoàng Yên chuyển kiếp run lên, vội vàng nhận lấy, đây là pháp khí của Sở Hoàng năm xưa.

“Phụ thân cô cũng ở Chư Thiên Vạn Vực”, Diệp Thành lại truyền âm tới.

“Phụ hoàng vẫn còn sống?”, Hoàng Yên chuyển kiếp chợt quay đầu lại, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Diệp Thành.

“Không chỉ Sở Hoàng còn sống mà chín hoàng đế của Đại Sở đều vẫn còn sống”, Diệp Thành nói ra bí mật đã cất giấu bấy lâu nay: “Lúc trước cửu hoàng không quy tịch mà là tới Chư Thiên Vạn Vực, nhưng ta không biết họ đang ở đâu”.

“Ta biết phụ hoàng vẫn chưa chết mà”, Hoàng Yên chuyển kiếp ôm kiếm Thái A, nước mắt như pha lê rơi xuống.

“Nương tử có chuyện gì buồn à?”, Ninh Thái Thần cầm lấy tay cô.

“Không”, Hoàng Yên chuyển kiếp vội lau nước mắt, cười qua hàng lệ: “Hôm nào dẫn tướng công đi gặp phụ hoàng của thiếp”.

“Lão trượng có… có khó tính không?”

“Cũng tạm”, Đại Sở Hoàng Yên mỉm cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK