Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Khốn nạn”. Tiếng mắng chửi vang lên khắp di tích, người bị cướp tỉnh lại, tức giận không thôi.

Mơ mơ màng màng bị đánh đến ngơ ngẩn, lại bị cướp trong lơ ngơ, mấy người kia đều không cam lòng ngậm bồ hòn, cũng đã lấy ra gậy sắt, không còn tâm tư tìm bảo vật, dứt khoát đi cướp bóc.

Lúc này, di tích vốn đã náo nhiệt thì lại càng huyên náo hơn, khắp nơi đều có người cầm gậy sắt đánh đập, dù là Chuẩn Thánh, Thánh Vương hay Đại Thánh, đều thẳng tay mà đánh.

Trận này kéo dài một hồi, mùi máu tanh càng đậm, tiếng kêu la thảm thiết càng nhiều hơn.

“Cày một phần, thu một phần”. Suốt quãng đường di tích này, Diệp Thành chỉ mải lẩm bẩm, nghiễm nhiên đã xem câu này thành lời lẽ chí lý, cầm gậy sắt cướp bóc khắp nơi.

Phía trước, lại gặp mấy bóng người, hắn trốn vào không gian hư vô, lẳng lặng đi qua.

Đó chính là thần tử Đại Giáo, hắn từng gặp ở yến hội Côn Luân, huyết mạch cũng không kém, ở đại lục Huyền Hoang cũng được xếp trong mười thế lực đứng đầu, ngang hàng với thần tử Thiên Phạt kia.

“Yên tâm, ta chỉ cần tiền, không cần lấy mạng ngươi”. Diệp Thành cầm gậy sắt lên.

Chỉ là còn chưa kịp để hắn vung xuống thì đầu và người mấy thần tử kia đã tách rời rồi.

Cảnh tượng đầy máu me, ngay cả nguyên thần cũng bị miểu sát ngay lập tức, chuyện càng kỳ lạ hơn là, túi đựng đồ của bọn họ cũng biến mất tức khắc, từ đầu chí cuối cũng không nhìn thấy có bóng người xuất hiện.

Trong không gian hư vô, Diệp Thành nâng gậy sắt ở giữa không trung, đôi mắt khẽ nheo lại, nhìn chằm chằm về một hướng, như có thể xuyên qua hư không nhìn thấy một linh hồn vậy.

Đó là Tịch Diệt Thần Thể, lúc trước hắn đã từng tận mắt nhìn thấy Tịch Diệt Thần Thể giết chết những thần tử kia, may là hắn ẩn nấp trong không gian hư vô nên mới không bị Tuyệt Diệt Thần Thể phát hiện.

“Phi Lôi Thần Quyết mạnh thật”. Vẻ mặt Diệp Thành nặng nề, nếu thanh kiếm Tịch Diệt Thần Thể có thể giết người đoạt bảo, thì người trong di tích này đến chín phần đều không thể thoát chết, Tịch Diệt Thần Thể xuất quỷ nhập thần, ngay cả đồng cấp vô địch như hắn cũng phải e ngại, huống chi nói đến người khác.

Trong lòng thầm nghĩ, hắn đi theo hướng khác, cố gắng tránh xa Tịch Diệt Thần Thể, tuy hắn biết hắn và Tịch Diệt Thần Thể sớm muộn sẽ có một trận chiến, nhưng hắn vẫn chưa muốn đối đầu sớm vậy.

Đến trước hồ nước, hắn lại dừng chân, mặt nước yên ả không gợn sóng, nhưng trong đó lại có bảo vật, chính là một gốc tiên thảo Linh Lung, sở dĩ không lộ ra ngoài là vì nước trong hồ này.

Đáng tiếc là, tiên thảo Linh Ling vẫn chưa trưởng thành, hay nói cách khác, nó vẫn chưa phát huy hết tinh hoa.

Hắn vẫn chưa đi ngay, ngắt sớm thì sẽ khiến tiên thảo khô héo, hắn phải đợi đến lúc thời cơ tốt nhất, tiên thảo Lung Linh này có thể gặp nhưng không thể cầu, cũng không thể phá của trời không tiếc tay như vậy được.

Gió khẽ thổi đến, khiến mặt nước lăn tăn gợn sóng, lại có người đặt chân xuống đất.

Người kia đeo mặt nạ đen, không thấy rõ mặt, hơi thở ảm đạm che giấu, nhưng huyết mạch lại vô cùng mạnh, để lộ ra đôi mắt không hề bận tâm, khiến người ta không thấy rõ điểm cuối.

Diệp Thành nhíu mày, đã nhìn ra người đó là ai, một kẻ không dễ chọc: Trung Hoàng.

Hắn nhíu mày, Trung Hoàng cũng đang nhíu mày, với nhãn giới của hắn ta, lại không thể nhìn rõ được bộ mặt thật của Diệp Thành.

Chuyện này cũng khiến hắn ta cảm thấy có phần kỳ lạ, hắn ta là Trung Hoàng, ánh mắt cực kỳ cao, lại có Thần Thông Nhãn, quan trọng nhất là hắn ta không nhìn thấy huyết mạch của Diệp Thành.

Biết được Trung Hoàng đang nhìn mình, Diệp Thành lại vờ như không phát hiện, bình tĩnh đứng trước hồ nước, tiên thảo Linh Lung là do hắn phát hiện, nếu Trung Hoàng có ý muốn cướp đoạt thì hắn cũng sẽ không ngại mà khai chiến.

“Có thể tránh được tầm nhìn của ta, đạo hữu chắc chắn không phải kẻ vô danh tiểu tốt”. Lúc Diệp Thành quan sát, Trung Hoàng chậm rãi lên tiếng, nụ cười khiến người ta như được tắm gió xuân, không hề có sát ý gì.

“Tiểu bối, ngươi cũng không đơn giản”. Diệp Thành lạnh nhạt lên tiếng, âm thanh cố ý khiến như rất già, mục đích là khiến tầm nhìn của Trung Hoàng hỗn loạn, hắn cũng chẳng muốn để lộ bản thân.

“Tiền bối nhà ta muốn luyện một lò đan dược, lại thiếu tiên thảo Linh Lung này, không biết tiền bối có thể nhường cho vãn bối hay không”. Trung Hoàng cười nói: “Ơn đức lần này, mãi mãi khắc ghi”.

“Nhường cho ngươi?”, Diệp Thành khẽ cười: “Ngươi có thể nhận ra nó là cỏ Linh Lung, thì cũng biết được giá trị của nó, chẳng dễ gì mới tìm được một bảo vật, ngươi nói nhường thì nhường, như vậy không hợp lý đâu!”

“Sẽ không để tiền bối chịu thiệt”. Trung Hoàng khẽ cười, đưa tay lấy ra một tiên kiếm màu vàng: “Dùng sắt đen ngoại vực tạo thành, nếu tiền bối chịu nhường, thì tiên kiếm này sẽ thuộc về tiền bối”.

“Kiếm tốt”. Diệp Thành liếc mắt nhìn: “Nhưng nó không so được với tiên thảo Linh Lung”.

“Tiền bối cứ nói thẳng, vãn bối sẽ tận lực đáp ứng”. Trung Hoàng vẫn bình tĩnh cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK