Đồng thời lúc đó có một sợi nguyên thần nhập vào hồn thể của Quỳ Ngưu, nó như một hạt giống bén rễ bên trong và nảy mầm. Lúc đó, nó sẽ giúp Quỳ Ngưu ngưng ra nguyên thần.
Bước tiếp theo, Diệp Thành kéo hồn lực tinh tuý từ trong cơ thể mình ra, rồi dẫn dắt nó nhập vào hồn thể của Quỳ Ngưu, như thế có thể giúp cường hóa hồn cho hắn ta.
Cuối cùng, hắn bóp nát tất cả các đan dược bổ sung hồn lực.
Diệp Thành thở dài sau khi làm xong mọi thứ, rồi bước ra ngoài.
Trên tế đàn, Quỳ Ngưu vẫn ngồi xếp bằng như cũ, hồn lực của hắn ta cũng từ từ tăng lên.
Diệp Thành dựa lưng vào thân cây, đứng dưới táng của cổ thụ, im lặng nhìn về một nơi mờ mịt, không rõ mục đích.
Tuy cách âm dương, nhưng dường như hắn có thể nhìn thấy vùng tinh không kia, nhìn thấy từng bóng người quen thuộc.
Hắn rất muốn trở về, khao khát nhớ về quê hương.
Nhưng hắn biết bây giờ gấp gáp quay về, cũng chẳng thay đổi được gì.
Bởi vì hiện tại, thánh nhân cấp Nam Đế cũng bị đánh bại,
nếu một Chuẩn Thánh Cấp như hắn cũng bị đánh bại giống thế nữa nó sẽ trở thành nỗi ám ảnh của tất cả nhóm sinh linh đầu tiên trong thiên địa.
Hắn cần tăng tu vi mình lên, dù hắn phải đi thì cũng phải đưa Sở Linh theo. Hắn không thể để nàng ở Minh Giới cô độc một mình nữa.
Dù là căn nguyên, tu vi hay cảnh giới, chỉ khi cảnh giới đạt đến Thánh Nhân, hắn mới có thể thăng cấp lên thần vị, lúc đó mới đủ tư cách đến gặp Sở Linh.
“Đợi ta”. Diệp Thành mờ mang nhìn khoảng không, với đôi mắt lờ đờ.
say.
Một trận gió thổi đến, hắn nhắm mắt lại rơi vào cơn ngủ
Bầu không khí trong tiểu viện rất yên tĩnh, có lúc nghe vào tiếng gào, khi lại nghe tiếng ma quỷ xuất hiện. Nhưng tất cả chúng đều bị cấm chế do Diệp Thành bày, mà vừa xuất hiện đã bị đuổi rút lui.
Đến khi ánh trăng đổ xuống, mỏng manh rọi vào khuôn mặt của Diệp Thành.
Ngón tay út của hắn khẽ giật, đôi mắt bình tĩnh lại xuất hiện một cơn đau đớn, mày cũng theo đó nhíu chặt lại.
Trong giấc mơ, tinh thần của hắn bị rơi vào một đoạn ý cảnh.
Trong ý cảnh này, là một không gian màu đen rộng lớn đầy sao, từng ngôi sao lập lòe lấp lánh, lộng lẫy mà rực rỡ.
“Nơi này là... Chư Thiên Vạn Vực”. Diệp Thành ngạc nhiên nhìn khắp nơi, hắn chắc chắn ý cảnh này là Chư Thiên Vạn Vực.
“Mộng hồi Chư Thiên?”, Hắn gãi gãi đầu, tỏ vẻ quái lạ.
Hắn rất ngạc nhiên khi thấy một ngôi sao rung lên, nổ thành một đốm lửa nhỏ.
Sau đó ngay ở phía xa, có một bóng người đi từ không trung đến, vóc dáng của người này rất vĩ đại và hùng mạnh.
Người đó mặc một bộ áo giáp vàng kim, cầm một cây giáo chiến. Mái tóc vàng của hắn ta bay phấp phới trong gió, từng sợi ánh lên màu lập lòe thần thánh.
Đôi mắt của hắn ta rất sâu thẳm, bao trùng cả trời đất, chứa đựng vô số huyền bí, có thể tự mình biến hóa và vẽ nên hình ảnh hủy diệt của thiên hạ.
Nhưng hình như hắn ta đã rất già rồi, trên khuôn mặt có rất nhiều nếp nhăn và chòm râu rất dài. Tuy vóc dáng rất thẳng tắp, nhưng vẫn cảm thấy có chút khom.
Người này đã bị thương nặng, máu chảy đầm đìa khắp người với vô số vết thương lớn nhỏ. Mỗi bước chân, là một dấu chân đầu máu.
Diệp Thành nheo hai mắt lại nhìn chăm chú vào giữa mày của người kia, trên đó có khắc chữ thần văn cổ xưa. Đó là thần văn dành riêng cho Thánh Thể.
Có nghĩa là, người đó là một Hoang Cổ Thánh Thể.
Vả lại, Hoang Cổ Thánh Thể này đã già.
“Vãn bối tên Diệp Thành xin ra mắt tiền bối”. Diệp Thành vội vàng hành lễ với ánh mặt ngạc nhiên, pha lẫn sợ hãi. Tuy vị Thánh Thể kia không thấy hắn.
Khi hắn hành lễ, lão Thánh Thể kia dừng bước.
Có lẽ ông ta đã quá mệt hoặc cũng có thể bị thương quá nặng, hay là do tuổi tác quá cao nên đành ngồi ở trên Tinh Không, gục đầu xuống, lim dim muốn ngủ. Ngay khi đó, ánh sáng màu vàng xung quanh ông ta đã tối đi rất nhiều.
Diệp Thành đi đến, ngồi xổm bên cạnh lão Thánh Thể.
Hắn nhìn khuôn mặt già nua của lão Thánh Thể kia, tò mà vươn tay ra, ảo tưởng muốn lau đau đau đớn và dấu vết năm tháng trên khuôn mặt đấy.
Lão Thánh Thể này già quá rồi, thọ nguyên cũng sắp hết, sống không còn bao lâu nữa.
Ngay lúc này, hắn có thể hiểu được câu: Anh hùng tuổi xế bóng.
Dù lão Thánh Thể này có thể sánh vai với một Đế, nhưng lại không thể đánh bại lưỡi dao sắc bén của năm tháng. Trên cơ thể của Hoang Cổ Thánh Thể đã chống chất đầu vết thương, khắc sâu theo thời gian.
“Bá Uyên, cuối cùng ngươi... Cũng đến ngày hôm nay”. Đột nhiên trong không gian vang lên một giọng nữ mờ ảo, nhưng mang theo sự lạnh lùng và uy nghiêm.
Lão Thánh Thể đang cúi đầu nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, dùng cây giáo chống người dậy, khó khăn mà đứng lên. Ánh mắt mơ màng và vô hồn vừa rồi, đã lại tập tụ và có thần lần nữa.
“Ngươi là ai?”. Lão Thánh Thể hờ hững hỏi.
“Ngươi không đủ tư cách để biết ta là ai”. Bầu trời đêm đột ngột nứt ra, khí bảy màu bay lên, ngay sau đó một người phụ nữ tóc bạc từ từ đi đến.
Người kia che khuôn mặt bằng chiếc mặt nạ, xung quanh cơ thể bao phủ rất nhiều ánh sáng bảy màu huyền diệu.
Trong tay cầm một thanh kiếm tiên bảy mày, nó đang phát ra âm thanh và chuyển động.
“Tru Tiên Kiếm!”. Đôi mắt của Diệp Thành lập tức lóe lên ánh sáng lạnh, hắn nhìn chăm chú vào kiếm tiên bảy màu trong tay cô gái tóc bạc kia.
Hắn có thể nhìn ra được thanh kiếm đó là Tru Tiên Kiếm, đồng thời cũng biết chính thanh kiếm đáng chết kia đang kiểm soát cô gái tóc bạc.
Tinh Không run chuyển, lão Thánh Thể với cô gái tóc bạc đã bắt đầu đánh nhau.
Dư âm của trận chiến lớn gây ra ảnh hưởng vô cùng to lớn lạ, từng ngôi sao trên trời bị đánh vỡ nát.
Mỗi lần hai người va chạm lại có một hiện tượng hủy thiên diệt địa xảy ra.
Lão Thánh Thể rơi xuống thế yếu, ngăn không được đòn tấn công của Tru Tiên Kiếm nữa. Thánh Khu cứ thế lần lượt khép lại, rồi lại bị thanh kiếm kia đánh vỡ nát.
Ông ta không phải là đánh không lại cô gái tóc bạc và Tru Tiên Kiếm, mà vì ông ta đã già rồi, còn bị thương nặng nên không có được trạng thái tốt như xưa.
Cuối cùng, ông ta bại trận, cơ thể nhuộm máu trên Tinh Không. Từng tia thánh huyết Hoang Cổ chảy ra làm người ta thấy rợn người, cực kỳ chói mắt trên sao trời.
Trong tiểu viện, Diệp Thành tỉnh dậy với gân xanh nổi trên trán. Hai mắt cũng đỏ bừng, từng tia tơ máu trong mắt trải rộng đến mức đổ ra máu.
Lại thêm một tiền bối thánh thể bị Tru Tiên Kiếm chém chết.
Giống hệt Thần Chiến năm đó, khi cơ thể đã yếu ớt rồi mới bị truy cùng đuổi tận.
Diệp Thành khó hiểu rũ mắt, âm thầm kiểm tra cơ thể của mình.
Hắn có thể nhìn thấy từng đoạn thánh cốt lộng lẫy trên người, chuyện này không khó đoán. Nói dễ hiểu hơn thì, những thánh cốt này là của Bá Uyên dẫn hắn bước vào ý cảnh.
Nhưng hắn vẫn không hiểu được tại sao Tru Tiên Kiếm lại cố tình gây ra mối thù không đội trời chung với Hoang Cổ Thánh Thể? Trước là Bá Uyên, sau đó là Thần Chiến!
Nhưng hắn lại biết không biết trong năm tháng đẳng đăng, Tru Tiên kiếm đáng chết kia đã diệt bao nhiêu thánh thể.
“Thù của hai vị tiền bối, vãn bối thề sẽ báo giúp hai người”.
Diệp Thành âm thầm nỉ non, sự kiên định rõ nét trong ánh mắt chưa từng có xuất hiện. Hắn thờ, đến một ngày nào đó mình sẽ đánh nát thanh Tru Tiên Kiếm đáng chết kia.