"Có người con gái cầm bức họa của ta?", Diệp Thành cau mày, thử nhìn Thành Hoàng: "Cô gái mà ngươi nhắc tới chính là người trên tranh, ngươi gặp nàng lúc nào?"
"Vẻ ngoài giống nhau như đúc", Thành Hoàng đáp: "Còn lúc nào thì chắc khoảng hơn trăm năm trước".
"Hơn trăm năm trước ư?", Diệp Thành lẩm bẩm, suy nghĩ bay lượn, nhớ lại chuyện năm xưa.
Hơn trăm năm trước, hoàn toàn khớp với lời kể của lão tổ nhà họ Cơ, ông đã từng gặp Sở Huyên (Sở Linh). Kết hợp với Thành Hoàng thì người con gái kia chắc chắn là một trong hai nàng.
Diệp Thành mừng rỡ, không chỉ hắn đang tìm các nàng mà các nàng cũng đang tìm mình. Tuy các nàng vẫn chưa mở được phong ấn ký ức kiếp trước, nhưng một vòng luân hồi sao có thể ngăn cản một chữ tình.
Càng trùng hợp hơn là nàng cũng đã từng tới thành Từ Bi và cầm tranh hỏi Thành Hoàng. Đây có lẽ là số phận trong cõi u minh, chỉ là trời xanh trêu ngươi, bọn họ vẫn bỏ lỡ nhau.
Dằn nỗi kích động trong lòng xuống, Diệp Thành lại nhìn Thành Hoàng hỏi: "Khoảng thời gian trước, thành Vô Lệ đã hạ xuống Tây Mạc, có một cô gái đi ra. Ngươi có biết chuyện này không?"
"Biết", Thành Hoàng cười nói: "Đừng hỏi nàng đang ở đâu, tuy là Thành Hoàng nhưng ta cũng không biết".
"Cảm ơn!", Diệp Thành nói xong bèn xoay người rời khỏi đại điện, khó nén nổi kích động.
Hắn vừa rời khỏi miếu Thành Hoàng đã nghe thấy một tiếng sói tru: "Lão đại, có người đánh ta".
Nghe kỹ thì chính là tiếng của Tiểu Viên Hoàng, giọng hết sức bá đạo, chấn cho cả thành cổ run lên.
Diệp Thành nghe được thì Quỳ Ngưu đang ở thanh lâu uống rượu cũng nghe được, tính gàn bướng trỗi dậy cầm cái rìu bự xông ra, khí thế khủng bố khiến người ta sợ hãi.
Cả Võ Hùng Đại Địa, Bắc Minh Ngư, Tiên Vương Hạc và Xuyên Sơn Giáp cũng xách theo vũ khí đi ra chạy thẳng đến nơi phát ra tiếng gào. Bầu trời thoáng chốc vang lên từng tiếng ầm ầm khủng bố.
Diệp Thành ngước mắt nhìn ra xa thì thấy Tiểu Viên Hoàng đang đánh nhau với ai đó. Họ là ba người mặc áo choàng đen, khí tức mạnh mẽ, tu vi cũng không thấp, toàn là chuẩn Thánh Vương.
Diệp Thành lại biết rõ huyết mạch của ba người áo đen kia, họ chính là người của Yêu tộc.
Chiến đấu diễn ra gây cấn, sáu đánh một, trực tiếp lan ra ngoài thành. Trong thành, đa số người thường đều trốn trong miếu Thành Hoàng và chùa chiền, quỳ rạp một mảnh, tưởng chọc tới thần tiên.
Còn các tu sĩ thì đã sớm chạy ra xem diễn, tụ năm tụ ba thành từng tốp.
Diệp Thành trực tiếp làm lơ bọn họ, lấy bức hoạ cuộn tròn ra chuẩn bị hỏi thăm. Ba cái Chuẩn Thánh Vương hoàn toàn nằm trong phạm vi chịu được của đám kia. Đặc biệt Quỳ Ngưu, một người đã đủ để cứng đối cứng với Thánh Vương.
Song, đang đánh tình hình lại chợt xoay vần, lại có một người tham gia vào cuộc chiến, là người của Yêu tộc, có tu vi Thánh Vương, thoáng chốc đè bẹp đám Quỳ Ngưu.
"Lão Thất đâu rồi! Giúp cái coi!", tiếng mắng của Quỳ Ngưu vang lên chấn cho cả bầu trời đều rung lắc.
Diệp Thành bất đắc dĩ, cuối cùng cất tranh đi, đi bước một ra khỏi thành cổ. Đập vào mắt là sáu anh em kết nghĩa bị đánh chạy tán loạn, một cái Thánh Vương và Chuẩn Thánh Vương đều đánh rất hăng.
Hắn vừa đến, đám Quỳ Ngưu lập tức bu lại, ai nấy cũng mặt mũi bầm dập nhưng đều như ăn thuốc kích thích. Lão Thất đến khiến họ tự tin hơn rất nhiều.
"Ngươi cũng thật là rốt cuộc chuyện này là sao!", Diệp Thành liếc Tiểu Viên Hoàng: "Kể nghe coi".
"Lần này quả thật không thể trách ta", Tiểu Viên Hoàng chửi một câu, con ngươi vàng kim hừng hực lửa giận, khí thế cuộn trào: "Mẹ nó đang đi, ba người kia bỗng nhảy ra, nằng nặc đòi mua gậy sắt của ta. Ta chỉ định mặc kệ rồi! Không vừa ý cái nhào vô đánh nhau".
Diệp Thành nghe vậy hơi nghiêng đầu, khá là hứng thú nhìn một Thánh Vương và ba Chuẩn Thánh Vương đối diện: "Ba vị, dù gì cũng là tiền bối, ép mua ép bán vậy thì hơi ức hiếp người quá rồi".
"Nhỏ nhẹ trao đổi, đúng là không biết điều", một tên Chuẩn Thánh Vương Yêu Tộc cười lạnh nói, lời nói cũng có nắm chắc. Đối diện mạnh nhất cũng chỉ là Thánh Nhân và mới có hai người, còn lại đều là Chuẩn Thánh. Bên họ lại có Thánh Vương, trực tiếp chèn ép có làm sao!
"Tên này là của ta!", Quỳ Ngưu quát, giơ búa bổ thẳng về phía người vừa nói chuyện.
"Chán sống hả", Chuẩn Thánh Vương Yêu Tộc kia hừ lạnh, giơ chưởng đè xuống, lại bị một búa của Quỳ Ngưu đánh bay. Bàn tay máu me nhầy nhụa, nếu không phải còn có chút bản lĩnh thì đã bị bổ chết rồi.
"Lên!", Võ Hùng Đại Địa và Tiểu Viên Hoàng đều gào lên, xông thẳng về phía hai Chuẩn Thánh Vương còn lại.
Còn Thánh Vương Yêu Tộc kia thì đương nhiên là để lại cho Diệp Thành. Đành vậy thôi, ai bảo lão thất mạnh nhất, Vạn Tộc truy nã, người mạnh như vậy đều có thể giết mấy người, cực kỳ trâu bò.
"Cũng coi trọng ta ghê!", Diệp Thành bĩu môi. Lúc trước, hắn có thể mạnh như vậy là do có cơ thể Đại Thánh giúp đỡ, lại có vô số Âm Minh tử tướng và một thanh kiếm Chuẩn Đế đầy bá đạo.