Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu Pháp Luân Vương đích thân điều khiển thì khó đấy”, Chung Giang trầm giọng nói.

“Vậy mới phải quan sát kỹ”, Diệp Thành vừa nói vừa đảo Tiên Luân Nhãn tìm kiếm khắp nơi.

“Nếu hôm nay ông ta tới thì cũng tốt”, Hằng Thiên Thượng Nhân hít sâu một hơi: “Một người dù mạnh đến đâu cũng không thể ngăn được một đại quân tu sĩ, tuy chúng ta cũng phải trả cái giá đắt, nhưng nếu diệt được ông ta thì tất cả đều xứng đáng”.

“Tiếc là hôm nay ông ta không ở đây”, Diệp Thành lắc đầu bất đắc dĩ, liên tục chỉ về mấy hướng: “Người điều khiển đại quân Âm Minh ở đây là điện chủ chín phân điện của Chính Dương Tông. Bắt giặc phải bắt tướng trước, lát nữa đánh thì hạ gục chúng trước”.

“Yên tâm, nhiệm vụ này chúng ta đã phân công xong rồi”, tiếng cười bỉ ổi của Cổ Tam Thông vang lên từ một hướng khác: “Ba mươi sáu cảnh giới Chuẩn Thiên đối phó với chín cảnh giới Chuẩn Thiên, đội hình bốn đấu một, không có lý do gì để thua, đó là còn chưa bao gồm nhân tố không xác định là ngươi”.

“Dù vậy cũng không được khinh địch”, Diệp Thành truyền âm cho tứ phía: “Lúc trước ta từng nói Pháp Luân Vương còn điều khiển Âm Minh Khôi Tướng kỳ quái hơn nữa, tấn công Thanh Vân Tông là chuyện lớn, ông ta không có lý do gì không phái Âm Minh Khôi Tướng, nhưng ta lại không tìm thấy vết tích của chúng, vậy nên Âm Minh Khôi Tướng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, mọi người phải cẩn thận”.

“Ngươi nói nhiều như vậy, rốt cuộc khi nào bắt đầu hành động? Xong việc sớm, chúng ta còn về ngủ”, Vô Nhai Đạo Nhân không kiên nhẫn nữa.

“Đã đến rồi, cũng không vội gì một chốc một lát”, Diệp Thành nhún vai: “Kết giới của Thanh Vân Tông sẽ không bị phá vỡ ngay đâu, đến khi chúng mệt rồi, chúng ta ra tay cũng không muộn”.

Nói xong, Diệp Thành nhìn sang Cơ Tuyết Băng bên cạnh: “Thế nào? Ngoại trừ Âm Minh Tử Tướng, có thể thu nạp bao nhiêu người từ đại quân của Chính Dương Tông?”

“Phân điện thứ chín từng do ta chỉ huy, có thể thu nạp được hơn tám phần”, Cơ Tuyết Băng chậm rãi cất lời: “Tám phân điện lớn khác, ngoài những kẻ ác thì có thể thu nạp được khoảng bốn phần, nhưng tiền đề là phải tiêu diệt được chín điện chủ của Chính Dương Tông, khi ấy rắn mất đầu, bọn họ sẽ chia năm xẻ bảy”.

“Vậy thì tốt”, Diệp Thành cười nhạt, sau đó sờ vào hư không truyền âm thạch trong ngực: “Kích hoạt hư không tuyệt sát trận của Thanh Vân Tông, nhắm chuẩn hướng chín điện chủ của Chính Dương Tông cho ta”.

“Bắt giặc phải bắt tướng trước, điều này ta hiểu”, truyền âm thạch vang lên tiếng cười của Chu Ngạo: “Chỉ chờ ngươi hạ lệnh thôi”.

“Vậy là tốt nhất”, Diệp Thành cất truyền âm thạch, sau đó lấy ra một bầu rượu, ngồi dưới tảng đá, dựa vào đó nhàn nhã nhâm nhi.

“Mẹ kiếp, đang đánh trận đấy, ngươi có thể để tâm một chút được không?”, Cổ Tam Thông không nhịn được mà mắng.

“Tiền bối am hiểu trận pháp kết giới, con am hiểu đánh trận”, Diệp Thành nói xong dốc một ngụm rượu vào miệng: “Nghe con đi không sai đâu, chờ bọn chúng mệt thì chúng ta sẽ ra tay”.

“Ta thích ngươi ra vẻ như vậy”, Vô Nhai Đạo Nhân vuốt râu đầy ẩn ý: “Mẹ chứ, thú vị thật”.

“Xuỳ!”, Diệp Thành không cho là vậy, uống cạn rượu trong bình, khoanh tay dựa vào tảng đá rồi ngủ: “Ba canh giờ nữa gọi con nhé”.

Nghe hắn nói vậy, Cơ Tuyết Băng khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.

Quả thực, luận về đánh trận, cô ta kém Diệp Thành không chỉ một chút, trận hỗn chiến tam tông khi xưa là một ví dụ điển hình. Cô ta chắc chắn nếu Diệp Thành chỉ huy trận chiến đó thì phân điện thứ chín do cô ta chỉ huy sẽ không tổn thất nặng nề đến vậy.

Cảnh tượng sau đó cực kỳ đặc biệt.

Bên này, trong Thanh Vân Tông, phía Chu Ngạo vẫn đang đứng nghiêm chỉnh, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

Bên kia, đại quân Chính Dương Tông vẫn đang liều mình bắn phá kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông.

Một bên khác, phía Diệp Thành ở vòng ngoài của Chính Dương Tông lại đóng vai trò khán giả, mọi người đều đang chờ lệnh tấn công, mà Diệp Thành thân là chủ soái, lúc này lại đang ngủ say sưa.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Đêm đen vẫn không được yên bình, tiếng ầm ầm kinh thiên động địa thu hút sự chú ý của rất nhiều người ở Nam Sở, nhưng từ xa nhìn thấy đội hình khổng lồ của Chính Dương Tông, sắc mặt ai cũng thay đổi.

“Đội hình lớn như vậy, bọn chúng định nuốt trọn Thanh Vân Tông à?”, có người thở dài cảm thán.

“Hằng Nhạc Tông đâu? Theo lý mà nói, bây giờ Hằng Nhạc Tông nên tới giúp rồi chứ?”

“Nói đến Hằng Nhạc Tông, từ sau trận chiến ở Loạn Cổ Thương Nguyên, có vẻ họ không còn sôi nổi nữa”, có người nhỏ giọng bảo: “Ngày đó Doãn Chí Bình bị Diệp Thành bắt đi, không biết đã được cứu về chưa nữa.”

“Dù có được cứu hay không, đêm nay Nam Sở chắc chắn sẽ máu chảy thành sông”, có vị lão bối tu sĩ thở dài: “Ba trụ cột của Nam Sở mà cứ vài ba bữa lại có đại hỗn chiến, người chịu thiệt vẫn là thực lực Nam Sở chúng ta, đến ngày nào đó cả ba cùng tổn thất thì Thị Huyết Điện của Bắc Sở lại thành ngư ông đắc lợi”.

Giữa những tiếng thảo luận, đại quân của Chính Dương Tông vẫn đang tấn công Thanh Vân Tông, phía Thanh Vân Tông và Diệp Thành vẫn án binh bất động.

Mà giờ khắc này, cao thủ do Chung Ly dẫn đầu đã tiến vào chín phân điện lớn của Chính Dương Tông, mọi việc suôn sẻ hơn dự kiến nhiều.

Đây cũng là một trong những lý do Diệp Thành vẫn án binh bất động, hắn đang chờ phía Chung Ly hạ gục chín đại phân điện của Chính Dương Tông, như thế Chính Dương Tông sẽ hoàn toàn bị cô lập, chỉ cần chờ đại quân tấn công Thanh Vân Tông, họ có thể Nam tiến tấn công Chính Dương Tông bất cứ lúc nào.

Thời gian chầm chậm trôi qua, sắc trời dần tối, đêm cũng đã khuya.

Không biết đến lúc nào, Sở Linh mới giận dữ đá cho Diệp Thành một phát.

Diệp Thành bị đá tỉnh, hắn dụi đôi mắt mơ màng nhìn xung quanh, lúc này mới nhìn về phía đại quân Chính Dương Tông: “Ba canh giờ rồi à?”

“Ngươi nghĩ sao?”

“Vậy thì bắt đầu thôi”, Diệp Thành chống tay xuống đất rồi bật dậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK