*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói tới đây, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt lên chiến đài.
Trên chiến đài, thân hình Diệp Thành hết sức thảm hại, có vài lần hắn quả thực đã có thể tìm ra được Bạch Dực thực thụ nhưng một giây trước khi ra tay đã để hắn di chuyển sang phần phân thân mới.
Cứ như vậy, Bạch Dực di chuyển liên tục qua lại giữa các phần phân thân, Diệp Thành căn bản không thể biết trước được hắn sẽ ra tay với mình lúc nào.
Có điều, Diệp Thành cũng không phải kẻ ngốc, hắn đã sử dụng Tiên Luân Nhãn diễn tiến lại phân thân ảo ảnh, bí pháp này mặc dù huyền diệu nhưng vẫn nằm trong phạm vi mà Tiên Luân Nhãn có thể diễn tiến lại, cái hắn cần chỉ là thời gian. “Sao nào, ngươi chỉ có chút sức mọn này thôi sao?”, thấy Diệp Thành nhếch nhác thảm hại, mười mấy tên Bạch Dực bật cười tôi độc.
Diệp Thành không nói gì. Miệng không nói nhưng trong lòng thầm cười lạnh lùng: “Ta đây nhiều bí pháp rồi thì chỉ cần chỉ cần dùng bất cứ bí pháp nào ta thích đánh bại ngươi thôi, nhưng những bí pháp đó dùng để gây sự chú ý của Cơ Tuyết Băng, ngươi vẫn chưa xứng để ta dốc hết sức”.
Những gì Diệp Thành nghĩ cũng là thực. Từ khi bắt đầu cuộc so tài tới bây giờ, hắn quả thực đã học mót được không ít bí pháp, giống như Tiên Thiên Canh Khí Kim Cang khó phá kia, một khi sử dụng thì cho dù là Bạch Dực cũng khó có thể công phá được phòng ngự bá đạo của hắn.
Thế nhưng ngay từ đầu Diệp Thành không muốn dùng tới những bí pháp này. Hắn biết trong cuộc so tài tam tông, người khiến hắn phải kiêng dè nhất chính là Cơ Tuyết Băng, những bí pháp mà hắn học được đều dùng để đối phó với cô ta, còn Bạch Dực, Hoa Vân hay những tên khác còn xa mới đủ tư cách khiến hắn sử dụng đến nhiều bí pháp.
Đương nhiên, giao đấu lâu như vậy rồi hắn cũng đã hiểu được thuật phân thân, có điều Diệp Thành vẫn không sử dụng bí pháp này đấu lại với Bạch Dực, vẫn là câu nói đó, bí pháp bất ngờ sẽ để dành cho Cơ Tuyết Băng.
“Tuyệt vọng rồi sao?”, mười mấy tên Bạch Dực nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt mỉa mai, chốc chốc lại cùng xông lên và để lại vết thương trên người Diệp Thành.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi”, Diệp Thành nhếch miệng cười lạnh lùng: “Ngươi đã muốn đánh thì ta chơi với ngươi, mẹ kiếp, xem kẻ nào hao tổn đến chết”. ! Nói rồi, Diệp Thành bỏ lại kiếm Xích Tiêu, tay không xông lên.
“Muốn chết”, một tên Bạch Dực lao tới, vừa ra tay đã tung ngay ra một đạo Ngũ Tinh Chưởng Ấn khủng khiếp.
Phá cho ta!
Diệp Thành khí huyết sục sôi, hắn đánh luôn ra một chưởng bát hoang: “Ta đây không quan tâm ngươi phân thân hay không, ta dùng mười phần sức mạnh chiến với ngươi”.
Bịch!
Tên Bạch Dực kia lập tức bị đánh tan, rõ ràng đó chỉ là ảo ảnh, cho dù là bản chính thì giây phút trước đó cũng sẽ di chuyển sang ảo ảnh khác rồi.
“Tiếp tục”, Diệp Thành càng hăng máu hơn, hắn lao lên như mãnh hổ, mỗi lần ra tay đều khiến Bạch Dực bị đánh đau đớn, hắn không định dùng cách đánh quá mạnh và dứt khoát để đánh bại Bạch Dực mà muốn từ từ khiến hắn hao kiệt toàn bộ sức lực.
“Ta đây có vùng đan hải rộng lớn, lại có chín phần phân thân không ngừng truyền tinh nguyên đại địa, ta không tin không thể khiến ngươi hao kiệt toàn bộ sức lực”, Diệp Thành thầm nhủ.
Bịch! Rầm! Ầm!
Trên chiến đài xuất hiện cảnh tượng Diệp Thành một mình đại triển thần uy, mỗi lần ra tay đều đánh tan một ảo ảnh của Bạch Dực còn tên Bạch Dực thực thụ lại không ngừng di chuyển qua lại giữa các ảo ảnh. Hắn biết nếu đánh hết sức một mình thì hắn không phải là đối thủ của Diệp Thành, cho nên không dám đối đầu, hắn muốn thông qua thuật phân thân để lừa Diệp Thành khiến Diệp Thành hao tổn chân khí.
Đây chính là kế sách của hắn, thế nhưng nếu để Bạch Dực biết được dung lượng trong vùng đan hải của Diệp Thành lớn thế nào thì không biết hắn có lựa chọn cách đánh này không.
Rầm!
Trên chiến đài không hề yên tĩnh, cuộc chiến của Diệp Thành và Bạch Dực sục sôi. Không ai ngờ nổi một trận chiến vốn dĩ không đáng để xem lại diễn ra ba canh giờ không dứt.
Trên chiến đài, Diệp Thành vẫn mạnh như rồng như hổ, càng chiến càng hăng, ngược lại Bạch Dực do chịu nhiều lượt tấn công dồn dập của Diệp Thành nên mười mấy phần phân thân chỉ còn lại ba phần, vả lại khí tức của tên Bạch Dực thực thụ hỗn loạn thấy rõ, kể cả là hắn thì cũng rất khó có thể chống đỡ được phần tiêu hao quá lớn của nhiều phần phân thân như vậy.
“Không thể nào”, Bạch Dực tối sầm mặt, mặc dù không muốn tin nhưng trong mắt hắn hiện lên cái nhìn hết sức kinh ngạc.
Hắn là ai, hắn đường đường là đệ tử chân truyền thứ tư của Chính Dương Tông, là tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương thực thụ, thế mà sức mạnh lại không bằng một tên mới ở cảnh giới Nhân nguyên, khí tức càng lúc càng hỗn loạn.
Hắn không thể chấp nhận, sự cao ngạo của hắn đều bị gạt bỏ một cách sạch sẽ.
A…!
Sự sỉ nhục nặng nề này khiến Bạch Dực uất ức hét lên.
Ngược lại, Diệp Thành càng chiến càng hăng, một chưởng nữa lại đánh tan một phần phân thân của Bạch Dực, kể cả là Bạch Dực thực thụ cũng gặp phản phệ phun ra máu lùi về sau.
Lần này, phần phân thân kia của Bạch Dực không ngưng tụ lại nữa, ngược lại hoá thành làn khói xanh, vì hắn không thể trụ lại được sau đòn đánh vừa rồi của Diệp Thành.
“Phục Nhai, ngươi có phát hiện…”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm hứng thú nhìn Diệp Thành ở bên dưới.
Phục Nhai khẽ gật đầu: “Phần tích trữ chân khí trong cơ thể tên tiểu tử này không phải là đan điền, nhưng chỉ có tu sĩ ở cảnh giới Không Minh mới có thể mở ra đan hải mà”.
“Chẳng trách”, Huyền Thần ở bên cũng mỉm cười. Rõ ràng không chỉ bọn họ mà tất cả những người bên dưới đều có cái nhìn khác thường.
Trận đại chiến kéo dài ba canh giờ không dứt, kể cả là Bạch Dực cũng không thể trụ nổi, thế nhưng Diệp Thành lại vẫn hung hăng chiến đấu, càng đánh càng máu chiến, khí huyết toàn thân sục sôi như ngọn lửa cháy rực, đây không phải là lượng chân khí của một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên bình thường.
“Tên tiểu tử này rốt cục là quái thai gì vậy chứ?”, Gia Cát Vũ tặc lưỡi: “Đánh lâu như vậy rồi mà không bại, ngược lại càng chiến càng hăng”.
“Lượng chân khí trong cơ thể hắn vượt qua tu sĩ cùng cảnh giới, chẳng trách mà hắn dám lên chiến đài đấu lại với Bạch Dực”, Bích Du thầm nhủ.
“Tên tiểu tử này tuổi trâu sao?”, Thượng Quan Bác và Tư Đồ Tấn cũng phải ngỡ ngàng.
“Tuổi trâu hay không thì ta không biết, có điều trận chiến này, Diệp Thành chắc chắn sẽ thắng”, Thượng Quan Bác mỉm cười.
“Ta…”, Ngô Trường Thanh ậm ừ, chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran.
Ông ta sao có thể ngờ nổi tên đệ tử hôm đó bị đuổi khỏi tông môn khi quay lại lại có khả năng kinh người thế này chứ.
Vả lại sau trận chiến này, Chính Dương Tông của ông ta sẽ có hai đệ tử chân truyền bại trong tay Diệp Thành, mà Diệp Thành mới chỉ ở cảnh giới Nhân nguyên, e rằng không thể có việc nào mất mặt hơn việc này nữa cả.
Ở hiện trường, có một
Nói tới đây, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt lên chiến đài.
Trên chiến đài, thân hình Diệp Thành hết sức thảm hại, có vài lần hắn quả thực đã có thể tìm ra được Bạch Dực thực thụ nhưng một giây trước khi ra tay đã để hắn di chuyển sang phần phân thân mới.
Cứ như vậy, Bạch Dực di chuyển liên tục qua lại giữa các phần phân thân, Diệp Thành căn bản không thể biết trước được hắn sẽ ra tay với mình lúc nào.
Có điều, Diệp Thành cũng không phải kẻ ngốc, hắn đã sử dụng Tiên Luân Nhãn diễn tiến lại phân thân ảo ảnh, bí pháp này mặc dù huyền diệu nhưng vẫn nằm trong phạm vi mà Tiên Luân Nhãn có thể diễn tiến lại, cái hắn cần chỉ là thời gian. “Sao nào, ngươi chỉ có chút sức mọn này thôi sao?”, thấy Diệp Thành nhếch nhác thảm hại, mười mấy tên Bạch Dực bật cười tôi độc.
Diệp Thành không nói gì. Miệng không nói nhưng trong lòng thầm cười lạnh lùng: “Ta đây nhiều bí pháp rồi thì chỉ cần chỉ cần dùng bất cứ bí pháp nào ta thích đánh bại ngươi thôi, nhưng những bí pháp đó dùng để gây sự chú ý của Cơ Tuyết Băng, ngươi vẫn chưa xứng để ta dốc hết sức”.
Những gì Diệp Thành nghĩ cũng là thực. Từ khi bắt đầu cuộc so tài tới bây giờ, hắn quả thực đã học mót được không ít bí pháp, giống như Tiên Thiên Canh Khí Kim Cang khó phá kia, một khi sử dụng thì cho dù là Bạch Dực cũng khó có thể công phá được phòng ngự bá đạo của hắn.
Thế nhưng ngay từ đầu Diệp Thành không muốn dùng tới những bí pháp này. Hắn biết trong cuộc so tài tam tông, người khiến hắn phải kiêng dè nhất chính là Cơ Tuyết Băng, những bí pháp mà hắn học được đều dùng để đối phó với cô ta, còn Bạch Dực, Hoa Vân hay những tên khác còn xa mới đủ tư cách khiến hắn sử dụng đến nhiều bí pháp.
Đương nhiên, giao đấu lâu như vậy rồi hắn cũng đã hiểu được thuật phân thân, có điều Diệp Thành vẫn không sử dụng bí pháp này đấu lại với Bạch Dực, vẫn là câu nói đó, bí pháp bất ngờ sẽ để dành cho Cơ Tuyết Băng.
“Tuyệt vọng rồi sao?”, mười mấy tên Bạch Dực nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt mỉa mai, chốc chốc lại cùng xông lên và để lại vết thương trên người Diệp Thành.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi”, Diệp Thành nhếch miệng cười lạnh lùng: “Ngươi đã muốn đánh thì ta chơi với ngươi, mẹ kiếp, xem kẻ nào hao tổn đến chết”. ! Nói rồi, Diệp Thành bỏ lại kiếm Xích Tiêu, tay không xông lên.
“Muốn chết”, một tên Bạch Dực lao tới, vừa ra tay đã tung ngay ra một đạo Ngũ Tinh Chưởng Ấn khủng khiếp.
Phá cho ta!
Diệp Thành khí huyết sục sôi, hắn đánh luôn ra một chưởng bát hoang: “Ta đây không quan tâm ngươi phân thân hay không, ta dùng mười phần sức mạnh chiến với ngươi”.
Bịch!
Tên Bạch Dực kia lập tức bị đánh tan, rõ ràng đó chỉ là ảo ảnh, cho dù là bản chính thì giây phút trước đó cũng sẽ di chuyển sang ảo ảnh khác rồi.
“Tiếp tục”, Diệp Thành càng hăng máu hơn, hắn lao lên như mãnh hổ, mỗi lần ra tay đều khiến Bạch Dực bị đánh đau đớn, hắn không định dùng cách đánh quá mạnh và dứt khoát để đánh bại Bạch Dực mà muốn từ từ khiến hắn hao kiệt toàn bộ sức lực.
“Ta đây có vùng đan hải rộng lớn, lại có chín phần phân thân không ngừng truyền tinh nguyên đại địa, ta không tin không thể khiến ngươi hao kiệt toàn bộ sức lực”, Diệp Thành thầm nhủ.
Bịch! Rầm! Ầm!
Trên chiến đài xuất hiện cảnh tượng Diệp Thành một mình đại triển thần uy, mỗi lần ra tay đều đánh tan một ảo ảnh của Bạch Dực còn tên Bạch Dực thực thụ lại không ngừng di chuyển qua lại giữa các ảo ảnh. Hắn biết nếu đánh hết sức một mình thì hắn không phải là đối thủ của Diệp Thành, cho nên không dám đối đầu, hắn muốn thông qua thuật phân thân để lừa Diệp Thành khiến Diệp Thành hao tổn chân khí.
Đây chính là kế sách của hắn, thế nhưng nếu để Bạch Dực biết được dung lượng trong vùng đan hải của Diệp Thành lớn thế nào thì không biết hắn có lựa chọn cách đánh này không.
Rầm!
Trên chiến đài không hề yên tĩnh, cuộc chiến của Diệp Thành và Bạch Dực sục sôi. Không ai ngờ nổi một trận chiến vốn dĩ không đáng để xem lại diễn ra ba canh giờ không dứt.
Trên chiến đài, Diệp Thành vẫn mạnh như rồng như hổ, càng chiến càng hăng, ngược lại Bạch Dực do chịu nhiều lượt tấn công dồn dập của Diệp Thành nên mười mấy phần phân thân chỉ còn lại ba phần, vả lại khí tức của tên Bạch Dực thực thụ hỗn loạn thấy rõ, kể cả là hắn thì cũng rất khó có thể chống đỡ được phần tiêu hao quá lớn của nhiều phần phân thân như vậy.
“Không thể nào”, Bạch Dực tối sầm mặt, mặc dù không muốn tin nhưng trong mắt hắn hiện lên cái nhìn hết sức kinh ngạc.
Hắn là ai, hắn đường đường là đệ tử chân truyền thứ tư của Chính Dương Tông, là tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương thực thụ, thế mà sức mạnh lại không bằng một tên mới ở cảnh giới Nhân nguyên, khí tức càng lúc càng hỗn loạn.
Hắn không thể chấp nhận, sự cao ngạo của hắn đều bị gạt bỏ một cách sạch sẽ.
A…!
Sự sỉ nhục nặng nề này khiến Bạch Dực uất ức hét lên.
Ngược lại, Diệp Thành càng chiến càng hăng, một chưởng nữa lại đánh tan một phần phân thân của Bạch Dực, kể cả là Bạch Dực thực thụ cũng gặp phản phệ phun ra máu lùi về sau.
Lần này, phần phân thân kia của Bạch Dực không ngưng tụ lại nữa, ngược lại hoá thành làn khói xanh, vì hắn không thể trụ lại được sau đòn đánh vừa rồi của Diệp Thành.
“Phục Nhai, ngươi có phát hiện…”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm hứng thú nhìn Diệp Thành ở bên dưới.
Phục Nhai khẽ gật đầu: “Phần tích trữ chân khí trong cơ thể tên tiểu tử này không phải là đan điền, nhưng chỉ có tu sĩ ở cảnh giới Không Minh mới có thể mở ra đan hải mà”.
“Chẳng trách”, Huyền Thần ở bên cũng mỉm cười. Rõ ràng không chỉ bọn họ mà tất cả những người bên dưới đều có cái nhìn khác thường.
Trận đại chiến kéo dài ba canh giờ không dứt, kể cả là Bạch Dực cũng không thể trụ nổi, thế nhưng Diệp Thành lại vẫn hung hăng chiến đấu, càng đánh càng máu chiến, khí huyết toàn thân sục sôi như ngọn lửa cháy rực, đây không phải là lượng chân khí của một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên bình thường.
“Tên tiểu tử này rốt cục là quái thai gì vậy chứ?”, Gia Cát Vũ tặc lưỡi: “Đánh lâu như vậy rồi mà không bại, ngược lại càng chiến càng hăng”.
“Lượng chân khí trong cơ thể hắn vượt qua tu sĩ cùng cảnh giới, chẳng trách mà hắn dám lên chiến đài đấu lại với Bạch Dực”, Bích Du thầm nhủ.
“Tên tiểu tử này tuổi trâu sao?”, Thượng Quan Bác và Tư Đồ Tấn cũng phải ngỡ ngàng.
“Tuổi trâu hay không thì ta không biết, có điều trận chiến này, Diệp Thành chắc chắn sẽ thắng”, Thượng Quan Bác mỉm cười.
“Ta…”, Ngô Trường Thanh ậm ừ, chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran.
Ông ta sao có thể ngờ nổi tên đệ tử hôm đó bị đuổi khỏi tông môn khi quay lại lại có khả năng kinh người thế này chứ.
Vả lại sau trận chiến này, Chính Dương Tông của ông ta sẽ có hai đệ tử chân truyền bại trong tay Diệp Thành, mà Diệp Thành mới chỉ ở cảnh giới Nhân nguyên, e rằng không thể có việc nào mất mặt hơn việc này nữa cả.
Ở hiện trường, có một