Đột nhiên, một cơn gió lạnh nổi lên, băng đá đông lại từng tấc, cơn buốt lạnh khiến ai cũng thấy run sợ trong tâm hồn.
Chín bóng người mờ nhạt xuất hiện.
Họ như đến từ thời đại cổ xưa xa xôi, băng qua dòng chảy của thời gian, đến năm tháng cũng vì họ mà chảy ngược.
Thế gian vì sự xuất hiện của họ mà như đứng lại, những chiếc lá đang rơi hay cơn gió sặc mùi máu đang thổi, tất cả đều dừng lại ở giây phút này.
“Phụ Hoàng”. Trong Thiên Hư, hậu duệ Hoàng giả nước mắt giàn giụa.
“Huyền Thần”. Diệm Phi khóc không thành tiếng, lệ chảy liên tục.
“Thay đổi nhiều quá”. Năm Vương của Đại Sở nhớ lại năm tháng huy hoàng lúc xưa rồi nở nụ cười già nua, vẻ mặt đan xen nhiều cảm xúc.
Chín Hoàng Đại Sở đã đến, họ xếp thành một hàng ngang, sừng sững trên bầu trời.
Trong đội hình đó, Sở Hoàng khoác áo giáp vàng, tay cầm kiếm Hiên Viên.
Bên trái, Viêm Hoàng với tháp Tiên Vương lơ lửng trên đỉnh đầu, Nguyệt Hoàng vác đàn Phượng Hoàng, Chiến Vương cầm rìu Khai Sơn, Huyền Hoàng cầm gương Côn Luân.
Bên phải, Thiên Táng Hoàng cầm kiếm Cửu Hoang Đế, Đông Hoàng với trận đồ Chư Thiên trên đầu, Thái Vương cầm Thiên Ấn Thần Điện, Thần Hoàng với Đại Hạ Long Châu bay quanh người, đều là Cực Đạo Đế Binh, không có ngoại lệ.
Chư Thiên mất màu sắc, sấm nổ đùng đùng, sao trời vụt tắt, mặt trời biến mất, những dị tượng cổ xưa đan xen nhau xuất hiện như điềm báo cho kỷ nguyên tăm tối sắp đến.
“Trời… Trời ơi! Chín Chuẩn Đế, chín… Chín Đế Binh”.Bốn phương đều run sợ, hai chân mềm nhũn, chỉ muốn bỏ chạy.
“Sao… Sao có thể?”. Mười triệu tu sĩ của bốn tộc đồng loạt lùi về sau, lão tổ bốn tộc cũng bị dọa cho bủn rủn tay chân, đến cả giọng nói cũng run run.
“Ực!”. Lão già Chuẩn Đế nuốt nước bọt, với tu vi chuẩn đế của ông ta cũng không khỏi cảm thấy run sợ.
“Nói tới phong độ thì vẫn phải nhắc tới chín Hoàng Đại Sở”. Trời Tru và Đất Diệt ngồi xổm trên hai mỏm đá, một người hút thuốc một người uống rượu, cả hai cùng thốt lên lời từ đáy lòng.
“Đây… Đây mới là Thiên Đình Đại Sở thật sự sao?”, mấy người Nam Đế, Bắc Thánh và Qùy Ngưu đều cảm thấy khô khan cổ họng, hai mắt ngẩn ngơ bởi trận thế hùng hồn này.
“Ta… Ta không tin”. Mặt Phượng Tiên không còn chút máu, hai mắt trợn tròn, run rẩy lùi về sau.
Mãi đến lúc này nàng ta mới thật sự ý thức được người nàng ta đụng phải rốt cuộc là nhân vật thế nào.
Năm mươi triệu tu sĩ, chín Chuẩn Đế đỉnh phong, chín Cực Đạo Đế Khí là lực lượng thế nào? Đừng nói là tiêu diệt nàng ta, dù là san bằng cả tộc Phượng Hoàng thì cũng là chuyện dễ dàng.
Một trăm năm trở lại đây, đây là lần đầu tiên nàng ta biết sợ chết là gì, nàng ta đã nhìn thấy thần chết đang vẫy tay với mình.
“Đại Sở, cố hương!”. Diệp Thành mỉm cười, cuối cùng cơ thể già nua loạng choạng cũng ngước lên trời và ngã xuống trong gió bão.
Hắn đã quá mệt mỏi, không thể chờ nỗi đến lúc Đại Sở phất cờ chiến nữa rồi.
Nguyệt Hoàng lập tức chạy đến, giữ lấy hắn, điểm nhẹ lên trán hắn, giữ lại hơi thở cuối cùng sắp tan biến của hắn.
Hắn giết ra một con đường máu, mạnh mẽ xông vào khu vực Phượng Tiên đứng, kẻ ngăn cản hóa thành từng mảng cát bụi.
"Lão tổ, cứu ta!", Phượng Tiên hoảng sợ hét lên, hô hoán Phượng Hoàng, kêu gọi lão tổ tộc Phượng Hoàng.
"Nợ máu thì trả bằng máu!", Diệp Thành giơ chiến kích dính máu lên.
Đó là một kích vô song, phá hủy hàng triệu bí pháp, có thể bổ nát trời, là đòn mạnh nhất của hắn.
Một kích này hạ xuống, ân oán trăm năm giữa hắn và Phượng Tiên cũng sẽ chính thức kết thúc, trần về trần bụi về bụi.
Khu vực ấy nổ tung, hóa thành một vùng đất hỗn loạn.
Song, chưa đợi chiến kích hạ xuống, một luồng tiên quang hủy diệt đã bắn tới từ mạn sườn trái, kéo theo một sức mạnh hủy diệt đất trời, xuyên thủng hư không.
Đó là tiên quang do Đế Khi tỏa ra, lão tổ tộc Phượng Hoàng đã sử dụng Đế Binh, thi triển Phượng Hoàng Kính hủy thiên diệt địa.
Phụt!
Máu thánh bắn tung tóe, Diệp Thành bị một kích xuyên thủng người, rớt xuống khỏi không trung, mặt đất bị hắn nện cho rung lên.