A…!
Giữa đất trời vang lên tiếng gầm phẫn nộ của Đan Ma, bao nhiêu người như vậy, bao nhiêu kẻ mạnh như vậy nhưng lại bị một tu sĩ ở cảnh giới Không Minh làm loạn đại trận, đây đúng là cú tát đau đớn vào thể diện của bọn họ.
“Cho ông một chiêu lớn hơn này”, Diệp Thành một bước lên trời, năm ngón tay xoè ra cứ thế ấn về phía Đan Ma.
Thái Hư Long Ấn!
Sau tiếng hô của Diệp Thành, một ngọn núi hư ảo hiển hiện, có cả long ảnh bao quanh vừa dày vừa nặng, áp lực không thể nào chống cự lại nổi.
Ngay sau đó, Đan Ma vừa đứng vững đã bị ép đến mức lảo đảo, miệng lai lần nữa phun ra máu như thể đó chính là một ngọn núi sừng sững chèn ép khiến xương cốt trong cơ thể người ta đều kêu răng rắc.
Phá!
Đan Ma gằn lên phẫn nộ, ông ta đối đầu với thái hư long ấn sau đó tung một chưởng khiến thái hư long ấn tan tành.
Thái Hư Thần Phạt!
Diệp Thành đã nung nấu thế tấn công, hắn lại lần nữa sử dụng thái hư cấm pháp, vô số thần quang ngưng tụ trên kiếm Xích Tiêu giống như ánh nắng mặt trời sáng rực trong màn đêm choán mắt người nhìn với uy lực vô cùng mạnh mẽ.
Khốn khiếp!
Thấy thần mang cái thế giáng xuống, Đan Ma nghiến răng ken két, với nhãn giới của ông ta đương nhiên có thể nhìn ra được sự bá đạo trong thần thông này, trừ phi ông ta dốc toàn lực để ứng chiến, nếu không sẽ rất khó có thể chặn lại.
“Còn không từ bỏ ta sẽ cho ông thêm một đại chiêu nữa”, trong tay Diệp Thành lại lần nữa xuất hiện một thanh sát kiếm, đó chính là tiên linh kiếm mà Sở Huyên tế luyện cho hắn.
Diệp Thành giơ cao linh kiếm cứ thế chỉ vào hư không.
Đột nhiên trời đất vừa có chút ánh sáng le lói thì lúc này lại một lần nữa tối sầm cả lại, có lôi điện xẹt qua, lần lượt ngưng tụ về phía tiên linh kiếm trong tay Diệp Thành khiến thanh sát kiếm đó trong chốc lát trở nên chói mắt dị thường.
Thiên Kiếm Thần Phạt!
Diệp Thành hô lên vung Tiên Linh Kiếm chỉ xuống phía dưới, đây chính là thần thông trấn sơn của Chung Quy. Mặc dù không mạnh bằng Thái Hư Thần Phạt nhưng cũng là một loại bí thuật bá đạo vô cùng.
Cứ thế, thần mang của Thái Hư Thần Phạt và kiếm mang của Thiên Kiếm Thần Phạt một trước một sau đâm xuyên vào hư không, mang theo sức mạnh xuyên thủng bá đạo.
Thấy vậy, vẻ mặt của Đan Ma tái hẳn đi, ông ta không nghĩ gì thêm, cứ thế từ bỏ chống đỡ kết giới và nhanh chóng thoát thân ra ngoài sau đó dùng hai tay nhanh chóng kết ấn.
Ma sát thiên môn!
Sau tiếng hô đó, một cánh cửa đá đen tuyền dựng sừng sững trước mặt ông ta, bên trên đó còn có khí ma sát bao quanh và có khắc hoạ ma văn, nó vừa dày vừa nặng, kiên cố vô cùng.
Bang! Đing Đang!
Sau âm thanh của tiếng kim loại va chạm vào nhau, thần mang của thái hư thần hành phạt và kiếm mang của thiên kiếm thần phạt lần lượt đánh vào thiên môn ma sát, uy lực có thể phá vỡ phòng ngự của nó, chỉ có điều bên trên còn tạo ra hoả tinh.
“Không phải bí pháp thần thông, là triệu hoan thuật”, Diệp Thành nhìn vào thiên môn ma sát, hắn tìm thấy được luồng khí tức dị thường trên đó, đó không phải là khí tức của thế giới Đại Sở này.
“Hôm nay không ai cứu nổi ngươi đâu”, lúc này, Đan Thần chặn lại được thái hư thần phạt và thiên kiếm thần phạt, ông ta hắng giọng, giọng nói tử tịch vang vọng khắp đất trời.
Hình thái của Đan Ma bắt đầu biến hoá, mỗi một bước đi đều khiến hư không rung chuyển, mỗi một bước đi khí thế đều sẽ tăng thêm một phần, vả lại có thể thấy phần trán ông ta còn có ba đạo phù văn cổ xưa hiển hiện.
Rầm!
Ngay sau đó, trời đất vang vọng tiếng nổ, xung quanh Đan Ma hiện lên một bóng người khổng lồ hư ảo, thân mang áo giáp, cơ thể to lớn, nhìn không rõ khuôn mặt, chỉ biết sự xuất hiện của người này khiến cả đại địa nứt lìa, áp lực khiến trời đất rung chuyển.
“Đó là…”, những kẻ mạnh trấn giữ kết giới ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong nhìn vào bóng người khổng lồ xung quanh Đan Ma với vẻ mặt không sao tin nổi, đôi mắt bọn họ lúc này chỉ toàn mang theo vẻ sùng kính.
“Pháp tướng ngoại đạo”, phía Đan Thần bên trong kết giới nhìn bóng hình kia mà thay đổi hẳn sắc mặt giống như thể biết được lai lịch của nó khủng khiếp tới cỡ nào vậy.
“Đó….đó là gì?”, phía này Diệp Thành vô thức lùi về sau, hắn ngẩng đầu nhìn vào hình người khổng lồ kia, người này thật sự quá to lớn và cũng quá mạnh, giống như một vị vua của thế gian với sức mạnh cường hãn khiến hắn phải kinh sợ.
Rầm! Rầm! Rầm!
Đam Ma vẫn sải bước đi còn bóng hình khổng lồ kia cũng di chuyển giống như ông ta, bộ pháp đồng nhất, hoặc có thể nói bất cứ động tác nào của người này cũng đều đồng nhất với Đan Ma giống như thể bóng người kia chính là cái bóng phóng đại của Đan Ma vậy. Mỗi một bước chân người này hạ xuống, mặt đất đều rung chuyển dữ dội.
Thiên tế, mở!
Ma đạo, mở!