Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Huyên, nàng có còn nhớ Diệp Thành không?

Bàn tay nhuốm đầy máu của Hồng Trần nhẹ nhàng vuốt ve dung nhan tuyệt thế của nữ tử tóc trắng, trong đôi mắt mông lung là vẻ dịu dàng.

Cơ thể nữ tử tóc trắng run lên, nhưng không né tránh, cô ta ngây ra, đôi mắt mờ mịt.

Nàng năm đó vẫn đẹp như vậy!

Hồng Trần cười trong nước mắt, giọng nói khàn khàn, mỗi chữ đều như mang theo sự thăng trầm vô tận.

Tay cầm kiếm của nữ tử tóc trắng run lên, vẻ mặt càng thêm hoang mang.

Không biết vì sao nhìn Hồng Trần hai mắt đẫm lệ, trong lòng cô ta chợt đau đớn, cơn đau lạ thường thậm chí còn đau hơn nhát kiếm Hồng Trần đâm vào khi nãy, lúc này cô ta thật sự đang đau đến thấu tim.

Keng!

Kiếm Tru Tiên rung lên khiến sự mờ mịt trong mắt cô ta tiêu tán, một lần nữa cô ta hoàn toàn lấy lại được lý trí.

Phụt!

Nữ tử tóc trắng rút kiếm Tru Tiên, lảo đảo lùi lại một bước, đứng cũng không còn vững nữa. Cô ta cũng bị thương, bị một kiếm của Hồng Trần đâm xuyên cơ thể, tuy nhát kiếm đó của Hồng Trần chỉ có một nửa uy lực nhưng cũng cực kỳ đáng sợ, nếu nhát kiếm đó mang theo toàn bộ uy lực thì đã đủ để giết cô ta rồi.

Ầm!

Trên bầu trời xa đột nhiên có tiếng nổ lớn vang lên, sát khí cuồn cuộn dâng trào, cao thủ trên hư thiên lao thẳng về phía này với đội hình rất đông, kín cả bầu trời, điên cuồng nghiền ép thiên địa rộng lớn.

Miệng nữ tử tóc trắng rỉ máu, cô ta nhìn hư thiên, không ngừng lảo đảo lùi về phía sau, lùi mãi lùi mãi rồi xoay người bay vụt đi như một đạo thần hồng, cô ta đang ở trạng thái yếu làm sao đấu lại được nhiều cao thủ thế này!

“Sở… Sở Huyên…”, phía sau, Hồng Trần gọi cô ta, bước đi loạng choạng lảo đảo, bàn tay nhuốm máu với về hướng cô ta rời đi như muốn níu giữ bóng dáng yêu kiều ấy, nhưng lại chỉ bắt được làn sương mù.

Gió nhẹ thổi qua, ông loạng choạng ngã xuống, tầm mắt trở nên mơ hồ, bóng dáng xinh đẹp khuất xa cũng trở nên vô cùng mơ hồ trong đôi mắt đẫm lệ của ông.

Vút! Vút!

Ngay sau đó, một bóng người màu vàng và một bóng người màu tím bay tới, tốc độ nhanh kinh người, nhìn kỹ thì thấy là Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên.

Vừa đáp xuống, hai người đã thấy Hồng Trần đang nằm trên đất.

Thấy vậy, hai người không kịp nghĩ nhiều, đồng loạt tiến tới chỗ ông.

Trông Hồng Trần lúc này rất thê thảm, toàn thân đầy máu, vết kiếm đáng sợ trước ngực còn có u mang bảy màu bao quanh, tiêu tan dần sự sống của ông ta.

Vẫn như nhát kiếm đã đâm chết Thần Huyền Phong, nhát kiếm đâm xuyên ngực Hồng Trần cũng là một kiếm tuyệt sát, nhắm vào linh hồn chân thân khiến linh hồn ông ta không ngừng tan biến, ngọn lửa linh hồn yếu ớt tối mịt, có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.

Đáng chết!

Thái Hư Cổ Long hừ lạnh, vẻ mặt Tử Huyên cũng rất khó coi.

Hai người đồng loạt ra tay, đặt tay lên người Hồng Trần trút luồng sức mạnh bí ẩn kéo dài sinh mệnh vào cơ thể ông.

Lại có hai bóng người nữa xẹt qua bầu trời, là Âu Dương Vương và Đao Hoàng, nhìn thấy Hồng Trần trong trạng thái này, vẻ mặt họ cũng vô cùng khó coi. Không nhiều lời, hai người cũng tiến lên thi triển bí thuật để cứu Hồng Trần.

Nhưng dù bốn người có cố gắng đến đâu cũng không ngăn được ngọn lửa linh hồn đang không ngừng dập tắt của Hồng Trần.

Nhát kiếm tuyệt sát đó quá đáng sợ, mang theo uy lực huỷ thiên diệt địa, dù Hồng Trần có sức chiến đấu vô song cũng không thể chống lại, nếu đổi lại là cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường thì đã mất mạng ngay tại chỗ rồi.

Lại nhìn đến Hồng Trần, ông ta lẳng lặng nằm đó không nhúc nhích, tựa như tác phẩm điêu khắc từ băng.

Mặc dù ông ta đang mở mắt nhưng lại thẫn thờ và trống rỗng, giống như hình nộm không biết đau đớn, thờ ơ với mọi thứ của thế giới bên ngoài, ông ta lại một lần nữa rơi vào trạng thái đờ đẫn.

Cách đó không xa, Diệp Thành đi tới nhưng một tay ôm ngực, cơ thể loạng choạng, khoé miệng còn có máu trào ra.

Không lâu trước đó hắn còn đang ngự không bay đi, đột nhiên cảm thấy ngực đau nhói như bị ai đó dùng kiếm đâm một nhát, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch, tứ chi bách hài thậm chí là linh hồn bản nguyên cũng đau thấu tim khiến hắn rơi khỏi hư thiên.

“Rốt cuộc ông là ai?”, Diệp Thành lảo đảo bước tới, hai tay túm chặt cổ áo Hồng Trần, hai mắt đỏ ngầu nhìn chòng chọc vào ông ta, hắn không biết tại sao lại đau như vậy, nhưng hắn biết vết thương của mình đều là bởi nhát kiếm đó của Hồng Trần.

Trước câu hỏi của Diệp Thành, Hồng Trần không phản ứng gì giống như xác chết biết đi, vẻ mặt đờ đẫn, đôi mắt trống rỗng.

“Rốt cuộc ông là ai?”, Diệp Thành gào lên như phát điên, hắn lay mạnh Hồng Trần: “Tại sao ông lại giống hệt ta? Tại sao ông lại biết mọi thần thông của ta? Tại sao ông lại có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn…”

Giọng Diệp Thành càng lúc càng cao, hắn gào thét điên cuồng, hỏi tất cả những bí mật mà hắn muốn biết.

Bao nhiêu năm rồi, những bí mật này như một bóng ma quấn chặt lấy hắn, khiến hắn thấy hoang mang, mờ mịt về thế giới này.

Giờ phút này, không chỉ hắn mà Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên, Đao Hoàng và Âu Dương Vương cũng như thế, Hồng Trần giống hệt Diệp Thành không phải điều ngẫu nhiên, trong chuyện này hẳn còn có bí mật không rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK