Cổ thành về đêm vẫn hết sức phồn hoa, dòng người trên đường đi lại tấp nập, tất cả đều là tu sĩ, đa phần áo quần vướng bụi, có vẻ như bọn họ từ xa đến, trong đó không thiếu những bậc với đạo hành cao thâm.
Đây có lẽ là cổ thành cách thánh địa Dao Trì không xa nên mới náo nhiệt như vậy, những tu sĩ kia có lẽ đến đây để tham gia yên tiệc của Dao Trì.
Ở quán trà, phía Diệp Thành vẫn đang thưởng trà.
Kì Vương cuối cùng cũng không thể thuyết phục được Diệp Thành đi trộm bảo bối, nó nhìn chằm chằm Diệp Thành, hi vọng Diệp Thành vui thì trả bảo bối cho mình.
Còn Diệp Thành lúc này lại đang nhìn Cơ Tuyết Băng, cô vẫn là thư sinh với hình ảnh cần cù vùi đầu đọc sách như thể mọi thứ phiền nhiễu trên thế gian này chẳng thể khiến cô bận lòng.
Còn tâm cảnh của cô ấy, bình lặng như nước, không chút gợn sóng, giống như trước kia cô đã từng thấy Hoang Cổ Thánh Thể và Lục Đạo Tiên Luân Nhãn vậy, từ đầu tới cuối không hề để lộ ra bất cứ vẻ kinh ngạc nào.
Nếu như đổi lại là người khác, nếu như nhìn thấy Hoang Cổ Thánh Thể và Lục Đạo Tiên Luân Nhãn thì chắc chắn sẽ tỏ ra kinh ngạc nhưng cô lại như không có chuyện gì xảy ra, tâm trạng vẫn rất bình thường, không hề giống người thường khác.
“Còn hơn cả kiếp trước”, Diệp Thành nhấp một ngụm trà, từ khi tới Chư Thiên Vạn Vực cho tới giờ, trong những người cùng cấp thì Cơ Tuyết Băng chuyển kiếp trước mặt hắn đây là người duy nhất hắn kiêng dè.
Nhìn mãi mà hắn mới đoán ra được một vài manh mối, đó là khả năng của Cơ Tuyết Băng chắc chắn là cao nghịch thiên, sự lãnh ngộ của cô với thế đạo đã đạt tới hoá cảnh, cái gọi là huyết mạch đối với cô mà nói không quan trọng, đạo của cô chính là trở lại nguyên trạng.
Diệp Thành dần thu lại suy nghĩ, hắn lại bắt đầu nhớ lại chuyện tiên quang, vì sao lại không thể dùng được với Cơ Tuyết Băng, tiên quang đó rõ ràng trong thần hải của cô nhưng lại không hề có tác dụng.
“Trên sách này có gì mà nhìn say mê thế chứ?”, Kì Vương cảm thấy nhàm chán, nó quay đầu liếc nhìn cuốn cổ thư trong tay Cơ Tuyết Băng mà chẳng thấy một chữ nào trong đó.
“Đây mới là thần, chẳng có chữ nào cũng đọc chăm chú được”, Kì Vương chép miệng.
“Thế giới này từ trước đến giờ luôn không thiếu nhân tài”, Diệp Thành chậm rãi lên tiếng, trong lúc này còn đảo mắt nhìn Cơ Tuyết Băng, hắn biết mặc dù sách của Cơ Tuyết Băng không hề có chữ nhưng cái mà cô giác ngộ chính là vô thượng đạo.
“Nói tới nhân tài, Thần Nữ Dao trì mới thực sự là nhân tài”, Kì Vương tặc lưỡi, “tiên thể Dao Trì tốt như thế lại không cần, cứ đòi bỏ đi”.
“Bỏ đi tiên thể Dao Trì, là ý gì”?, Diệp Thành nhướng mày nhìn Kì Vương.
“Ngươi chưa nghe nói gì sao? Thần Nữ Dao Trì trước đây là tiên thể Dao Trì, đó là huyết mạch nghịch thiên, không hề kém so với thánh thể”, Kì Vương chậm rãi lên tiếng giải thích, nói rồi còn tặc lưỡi, “nhưng ngươi đoán xem Thần Nữ Dao Trì làm gì, cô ấy bỏ đi tiên thể, hoá thân thành huyết mạch bình thường”.
“Lại còn có cả chuyện này sao?”, Diệp Thành xoa cằm, “Thần Nữ Dao Trì này nghe mới lạ đó”.
“Không cần thì cho ta, thật lãng phí”, Kì Vương hắng giọng.
“Vô tự thiên thư”, Kì Vương dứt lời, Diệp Thành liền nghe thấy một tiếng nói trầm trồ vang lên trong đám người, giọng điều kinh ngạc, mặc dù giọng nói đó không quá to nhưng đủ để hắn nghe thấy.
Thế rồi, chỉ thấy một lão gìa tóc tím bước tới, đầu tiên là liếc nhìn phía Diệp Thành và Kì Vương, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở phía Cơ Tuyết Băng, nói chính xác hơn đó là dừng lại ở quyển sách không chữ của cô, có thể thấy, đôi mắt ông ta còn loé lên ánh nhìn tham lam.
“Vô tự thiên tư?”, Diệp Thành liếc nhìn lão già, sau đó ánh mắt lại nhìn vào quyển cổ thư trong tay Cơ Tuyết Băng, lúc này hắn mới phát hiện ra huyền cơ ẩn giấu trong quyển sách đó, nó không hề đơn giản như vẻ bên ngoài.
“Quyển sách này có bán không? Lão phu muốn mua, cô nương cứ ra giá”, lão già tóc tím lên tiếng, nhìn chằm chằm Cơ Tuyết Băng, mặc dù giọng điệu có vẻ muốn thương lượng nhưng ngữ khí lại thêm phần uy nghiêm như ra lệnh, chỉ vì Cơ Tuyết Băng là Chuẩn Thánh còn ông ta là Chuẩn Thánh Vương.
“Vật của tiền bối, không bán”, Cơ Tuyết Băng ngẩng đầu khẽ mỉm cười.
“Cô không bán thật sao?”, lão già tóc tím nheo mắt, giọng điệu lạnh hơn một phần.
“Không bán”.
“Cho thể diện mà không cần”, lão già tóc tím hắng giọng lạnh lùng, ông ta lập tức giơ tay với tới.
“Ôi trời, còn mang cả minh thương nữa”, Kì Vương mắng chửi nhưng lại chạy nhanh hơn bất cứ ai, vừa chạy vừa quay đầu cất giọng: “Xử lý ông ta đi”.
Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng cứ thế ngó lơ con lừa này, bọn họ cũng đang né qua một chưởng của lão già áo tím kia, quán trà đang yên ổn thì bị một chưởng của ông ta phá tan tành.
“Cầm sách đến thì ta tha cho cô cái mạng”, lão già áo tím hung hăng thấy rõ, ông ta nhìn chằm chằm Cơ Tuyết Băng.
“Đây là vật của tiền bối, ta thật sự không thể bán”, Cơ Tuyết Băng vẫn cười nho nhã.
“Vậy thì đừng trách lão phu ra tay độc ác”, lão già áo tím hắng giọng, tung ra một chưởng, một chưởng của Chuẩn Thánh Vương với uy lực mạnh mẽ, còn chưa giáng xuống đã khiến đại địa nứt lìa.
Cơ Tuyết Băng tỏ ra điềm tĩnh, cô không lùi về sau, bàn tay trong suốt tung ra, nhìn một chưởng đó rất bình thường nhưng lại dung hoà hàng trăm hàng nghìn biến hoá, trong quá trình diễn biến lại hoá thành bình thường.
Rầm!
Hai chưởng va chạm nhau, tiếng nổ rầm trời vang lên khiến cả thiên địa đột nhiên hỗn loạn, lầu các ở phạm vi hàng chục trượng quanh đó đều nghiên ngả sụp đổ, không ít người xem vì không để ý nên gặp hoạ.