Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong những người chạy theo có cả cấp Đại Thánh nhưng tất cả đều chỉ đứng xem, không ai dám đứng ra nói lý.

Có điều, có một số người lại không biết sợ, cứ muốn ra mặt làm màu, chẳng hạn như người hiện tại.

Đó là một ông già áo tím, là một Đại Thánh chân chính.

Ông ta không phải là tu sĩ sinh ra ở Trung Châu mà là người đến từ Đông Hoang xa xôi, trên đường đến Trung Châu trùng hợp gặp phải chuyện này.

“Đạo hữu cứu ta”. Trí Dương thấy ông già áo tím tiến về trước thì chạy xộc qua, dáng vẻ vô cùng thê thảm.

“Đạo hữu đừng sợ, ta giúp ngươi nói lý, chắc không thành vấn đề”. Ông già áo tím cười, nói, khí chất bình thản.

Ông ta vừa nói vừa nhìn về phía Diệp Thành, chắp tay chào.

Nhưng ông ta vẫn chưa kịp mở miệng thì Diệp Thành đã vung kiếm chém, thánh cốt cộng thêm kiếm uy Chuẩn Đế có sức mạnh hủy diệt.

Ông già áo tím tái mặt, định né nhưng đã muộn.

Máu tươi văng ra, một cái đầu rơi xuống, chỉ có nguyên thần chạy thoát được, kinh hoàng nói: “Không quan tâm nữa, ta không quan tâm nữa”.

Diệp Thành không trả lời, vung kiếm ra đòn tuyệt sát.

Ông già áo tím liền phải chịu thua, nguyên thần cũng bị diệt.

Ông ta cũng giống như ông già áo trắng, trước lúc chết ông ta cũng cực kỳ hối hận, vượt vạn dặm từ Đông Hoang xa xôi đến Trung Châu này, dạo chơi được rồi, còn tự cho mình cao sang.

Giờ thì hay rồi, khổ cực mấy ngàn năm, chỉ vì đi sai một bước mà phải xuống Hoàng Tuyền, còn tự đào mồ cho mình.

Đám người hóng hớt chạy qua, không ngừng thở dài, chỉ biết thương tiếc giùm.

Hai người họ lại tiếp tục kẻ đuổi người giết, đánh đến đâu là náo loạn, chết chóc đến đó.

Phía trước là một thành cổ, khí thế ngời ngời, Trí Dương Đạo Nhân bay qua, hét lớn: “Cứu ta”.

Thành cổ rung chuyển mạnh, Đại Thánh Uy truyền ra, tiếp đó là tiếng hét lạnh lùng: “Hậu bối, tha được cho người ta thì tha đi”.

Diệp Thành không nói gì, đuổi theo Trí Dương Đạo Nhân vào trong thành cổ.

Ông già áo đỏ đã dàn trận đứng chờ, khí huyết ngút trời, ông ta đã chạm đến trói buộc của cảnh giới Chuẩn Đế, tu vi ngang ngửa Trí Dương.

“Thành Hoa Dương không đến lượt ngươi làm loạn”. Ông già áo đỏ hừm lên lạnh lùng, bảo vật bình lơ lửng trên đầu, tiếng hét vang tận chín tầng mây.

Diệp Thành cầm huyết kiếm, tiếp tục tiến về trước, vung kiếm lên.

Ông già áo đỏ nổi giận, điều khiển bảo vật bình đối đầu với hắn.

Tiếp ngay đó, bảo vật bình của ông ta liền nứt vỡ, nó đã bị Diệp Thành chém nát, những mảnh vụn rơi xuống cũng biến thành tro bụi.

Pháp khí bản mệnh bị vỡ, ông ta cũng bị phản phệ, hộc máu tại chỗ, liên tục lùi về sau, sắc mặt thay đổi trong tích tắc.

“Ta không quản chuyện này nữa”. Ông già áo đỏ quay đầu bỏ chạy, mặt tái xanh, lòng hốt hoảng, toát mồ hôi lạnh.

Ông ta muốn chạy nhưng sao Diệp Thành thả cho ông ta chạy được.

Kiếm thứ hai lại đến, chém chết xác thịt của ông già áo đỏ.

Tiếp đến kiếm thứ ba thì nguyên thần của ông ta cũng bị diệt.

“Rồi, lại thêm một Đại Thánh nữa”. Những người theo xem lại xuýt xoa: “Không biết gì mà cũng chạy ra gây chuyện, tự chuốc lấy khổ”.

“Đã có ba Đại Thánh vì Trí Dương Đạo Nhân mà bị giết rồi, xem ra Trí Dương cũng là ngôi sao chổi hại người”.

“Cứu ta, cứu ta với”. Phía trước, Trí Dương Đạo Nhân vẫn tiếp tục gào thét, vừa chạy vừa hét, vừa kêu cứu.

Chỉ là vết xe đổ trước mắt, những minh chứng đầy máu me nối tiếp nhau diễn ra và đã được truyền khắp nơi, còn ai ngu ngốc chạy ra nói lý giúp ông ta nữa, trừ khi kẻ đó đầu óc có vấn đề.

Diệp Thành quá mạnh, hay nói cách khác, thánh cốt của thánh thể Đại Thành quá bá đạo, còn cả uy nghiêm, không ai dưới cấp Chuẩn Đế dám chiến đấu.

Người đến xem càng lúc càng đông, có cả khối người cấp Đại Thánh nhưng họ chỉ xem chứ không manh động.

Trí Dương Đạo Nhân tái mặt, sợ đến thất thần.

Hoạn nạn mới biết chân tình, lúc này ông ta đã thật sự hiểu.

Thường ngày huynh huynh đệ đệ, quan hệ tốt đến mức chỉ thiếu mỗi việc cho mượn vợ ngủ cùng, vậy mà giờ gặp chuyện thì chẳng ai lên tiếng.

“Tiền bối cứu ta!”. Bỗng nhiên, ông ta chạy vào một khu rừng hoang vắng, vừa vào trong thì hét lớn lên.

“Tiền bối?”. Những người theo xem chau mày, người được Trí Dương gọi là tiền bối lẽ nào là cấp Chuẩn Đế?

Mọi người nghĩ đến đây thì liền đuổi theo.

Tận trong rừng sâu có một hồ nước, bên hồ có một ông già gầy gò, khoác áo tơi, đội nón, ung dung câu cá.

“Đúng là Chuẩn Đế thật”. Những người theo xem thốt lên.

“Lần này có kịch hay xem rồi đây”. Rất nhiều người vò tay, mắt sáng rỡ: “Chắc không phải đến cả Chuẩn Đế cũng bị hắn giết đấy chứ?”

“Không biết đánh nhau với Chuẩn Đế thì bên nào mạnh hơn”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK