Rầm! Bịch! Rầm!
Giữa đất trời, ngoài tiếng gằn giọng giết chóc ra thì còn lại toàn là tiếng động ầm vang thế này.
Đưa mắt nhìn, biển người đen kịt lần lượt nhấn chìm Diệp Thành.
Thế nhưng Diệp Thành lại như vì sao sáng không bao giờ rơi rụng, hắn liên tiếp gây nên sóng to gió lớn trong biển người, khả năng chiến đấu của Diệp Thành vô song, ra tay với những đòn bá đạo mà dứt khoát, những nơi hắn đi qua để lại toàn máu là máu khiến cho đại quân của Thị Huyết Điện bị hắn đánh cho tan đàn xẻ nghé.
“Đúng là một viên hổ tướng”, những tu sĩ từ tứ phương chạy tới nhìn thấy cảnh tượng này thì đều tặc lưỡi.
“Mới trong vòng một năm mà đã tiến cấp tới cảnh giới Chuẩn Thiên, khả năng chiến đấu như vậy thì lấy ai ở Đại Sở có thể đàn áp hắn?”
“Thánh Chủ Thiên Đình, bá đạo vô song, hôm nay cuối cùng cũng được tận mắt trông thấy rồi”, rất nhiều tu sĩ lão bối kinh ngạc, nếu lấy thành tựu khi bọn họ còn trẻ để so với Diệp Thành thì rõ ràng là như trò đùa.
“Xông ra ngoài rồi”, trong tiếng bàn tán, có người kinh ngạc lên tiếng.
Nghe vậy, những người quan sát từ tám phương lần lượt đổ dồn ánh mắt qua nhìn.
Đại quân của Thị Huyết Điện mặc dù rất hung bạo nhưng cuối cùng lại để Diệp Thành sát phạt ra khỏi vòng vây.
Nhìn từ xa, Diệp Thành toàn thâm đẫm máu nhưng cũng không thể che lấp đi thần mang màu vàng kim trên cơ thể hắn, kim mang và máu tươi cùng dung hoà, ma sát và phật quang đan xen khiến hình thái của hắn càng thêm kì dị.
Đuổi theo cho ta!
Thấy Diệp Thành sát phạt ra khỏi vòng vây, một lão tổ của Thị Huyết Điện lập tức gằn giọng, bao nhiêu kẻ mạnh như vậy mà không ngăn nổi một tên, đây rõ ràng là cái bạt đau đớn cho Thị Huyết Điện.
Rầm! Rầm! Đoàng!
Ngay sau đó, hư không lại như có tiếng sầm rền vang lên liên tiếp, đại quân của Thị Huyết Điện từ tứ phương tám hướng hợp lại với nhau, cảnh tượng đen kịt che lấp cả vầng mặt trời, bóng người như lũ cuốn cứ thế trấn áp thiên địa đuổi theo Diệp Thành.
Phía trước, Diệp Thành giống như đạo kinh mang liếc nhìn về phía sau, hắn bất giác bật cười lạnh lùng.
Luận về bản lĩnh chạy trốn thì hắn tự nhận không thua kém bất kì ai, có hai chiêu bài tủ đó thì đến cả Cửu Hoàng cũng chưa chắc đuổi kịp, đây cũng chính là lý do để hắn dám công khai thân phận.
Ngày hôm nay được định sẵn là một ngày không yên bình.
Từ khi Diệp Thành bị truy sát, sau mười mấy canh giờ, cả Bắc Sở sục sôi, liên tục truyền tin nhau.
Đại quân của Thị Huyết Điện đuổi theo Diệp Thành hơn tám mươi nghìn dặm nhưng lại để hắn chạy thoát.
Đột nhiên, cả Bắc Sở như bùng nổ, có quá nhiều người trầm trồ, quá nhiều người kinh ngạc.
Trong trận chiến này, Diệp Thành đã tạo nên uy danh của Thánh Chủ Thiên Đình, uy danh này quá vang dội khiến người ta phải kính nể.
Đại chiến mất một ngày khiến hắn mỏi mệt, thế nhưng chiến tích của hắn vẫn rất huy hoàng, chí ít thì vì trận chiến này mà kế hoạch của liên quân các thế lực ở Đại Sở đã bị phá bỏ.
Roẹt!
Rất nhanh sau đó, sau tiếng gió rít lên, một bóng hình hiện ra, nếu nhìn kĩ thì chính là lão già mặc y phục rất bình thường với mái tóc bạc.
“Thánh Chủ, hôm nay người đánh được lắm”, lão già mặc y phục giản dị nhìn có vẻ hưng phấn, mặc dù ông ta lớn tuổi hơn Diệp Thành nhưng lại không thể điềm tĩnh bằng Diệp Thành, đây chính là sự khác biệt giữa một vị thống soái và thuộc hạ.
“Đã thông báo đến tất cả các thế lực của Thiên Đình chúng ta ở Bắc Sở chưa?”, Diệp Thành vừa cởi bộ y phục nhuốm máu vừa lên tiếng hỏi.
“Đã phân bổ tới phạm vi quanh các phân điện của Thị Huyết Điện rồi”, lão già mặc y phục đơn giản vội nói, “chỉ đợi Thánh Chủ ra lệnh”.
“Ông đi làm đi, tự lượng sức là được”, Diệp Thành khoát tay cười nói, “nhất định lúc nào cũng phải nhớ nhiệm vụ của mọi người là làm loạn, không được gây xung đột trực diện với các thế lực của Đại Sở”.
“Cái này thì chúng ta hiểu”, lão già mỉm cười quay người biến mất.