Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đệ… đệ vẫn còn sống?”, bầu không khí tĩnh lặng bị Tư Đồ Nam phá vỡ.

“Đương nhiên ta còn sống rồi”, Diệp Thành nghe vậy thì hơi ngớ người.

“Không phải ngươi… đã chết rồi sao?”, vẻ mặt Dạ Vô Tuyết cũng cực kỳ thú vị.

“Ta đang sống yên lành, sao có thể…”, Diệp Thành bối rồi, còn chưa nói hết câu đã thấy trước mặt xuất hiện một bóng dáng xinh đẹp, hắn còn chưa kịp phản ứng thì hai cánh tay ngọc ngà đã ôm lấy hắn.

Ặc… Cảnh tượng đột ngột này khiến mấy người phía Dương Đỉnh Thiên ngẩn ra.

“Sư phụ tưởng ngươi chết rồi chứ?”, người ôm Diệp Thành đương nhiên là Sở Huyên, có lẽ vì quá kích động nên cô đã quên đi thân phận của mình.

Còn Diệp Thành bỗng được sư phụ xinh đẹp ôm thì thoáng chốc thẫn thờ.

Trước mặt Sở Huyên, trước giờ hắn chỉ bị đánh đòn, đã bao giờ được ôm thế này đâu, hơn nữa cái ôm này quá bất chợt mà lực ôm cũng không phải vừa, cơ thể nhỏ bé của hắn suýt thì bẹp dí.

Trong lúc sững sờ, Diệp Thành cảm nhận được y phục mình ươn ướt, lúc này hắn mới phát hiện thì ra là nước mắt của Sở Huyên làm ướt y phục của mình.

“Sư phụ, người… khóc vì con sao?”, Diệp Thành giật mình hỏi.



Lời này vừa dứt, Sở Huyên vội buông Diệp Thành ra, chính cô ta cũng không ngờ khi nhìn thấy Diệp Thành mình lại rơi lệ, cảm thấy mình đã làm mất phong thái, nước mắt chuẩn bị rơi xuống cũng thoáng chốc bốc hơi sạch sẽ, khuôn mặt xinh đẹp thoáng hiện lên một tia ửng hồng.

“Ngươi còn sống tại sao không về tông môn?”, có lẽ để che giấu sự xấu hổ, Sở Huyên lại trở về bộ dáng như cũ, hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Thành. ! “Con muốn về tông môn nhưng…”, Diệp Thành đang định giải thích thì một bàn tay ngọc ngà đã phất tới, hắn còn chưa nói xong đã bị Sở Huyên đánh ngã nhào.

A!

Sau đó tiếng khóc la inh ỏi vang vọng khắp ngọn núi, Diệp Thành đã lâu không bị đánh lại bị Sở Huyên hung hãn ấn xuống đất. Sở Huyên đã lâu chưa đánh Diệp Thành, lần này ra tay cũng không vừa, có lẽ chỉ khi được đánh Diệp Thành như này mới khiến cô càng thêm chắc chắn hắn vẫn còn sống.

“Không được, muội cũng phải đánh hắn, ai bảo hắn khiến tỷ tỷ lo lắng”, Sở Linh cũng xắn tay áo lên, vừa đấm đá loạn xạ vừa mắng: “Ngươi còn sống mà không về nhà, còn sống mà không chịu về khiến chúng ta lo lắng, cho ngươi…”

Cảnh tượng gì thế này? Bao nhiêu người trong tiểu viên đều giật giật khoé miệng nhìn tỷ muội nhà họ Sở đại triển thần uy.

Sau nửa giờ, Sở Huyên và Sở Linh mới dừng tay, thở hổn hển.

Còn Diệp Thành thì thảm hại khiến người ta không nỡ nhìn.

Hắn bị đánh túi bụi, nằm giang hai chân hai tay dưới đất, trên người toàn là dấu chân. Sau khi hắn đứng dậy thì mọi người thấy khuôn mặt ấy đã không còn là khuôn mặt nữa, mặt mũi bầm dập, mắt thâm quầng, bị đánh đến mức thân nương cũng không nhận ra.

“Có phải con không nên tới không?”, Diệp Thành nước mắt nước mũi giàn giụa, bị đánh phát khóc.

“Ai bảo ngươi khiến chúng ta lo lắng”, Sở Huyên tức giận mắng: “Chúng ta đều tưởng ngươi đã chết rồi chứ?”

“Ai nói con đã chết?”

Khụ khụ!

Lúc này Dương Đỉnh Thiên khẽ ho hắng bước tới, nhìn Diệp Thành rồi ngờ vực hỏi: “Tiểu tử, có thể cho ta biết ngươi thoát khỏi kiếp nạn bằng cách nào không?”

“Con đến nước Triệu làm nhiệm vụ bị tên luyện đan sư tà ác bắt được, con vượt qua cửu tử nhất sinh mới bỏ trốn được, thầm nghĩ không đánh lại được thì chạy thôi! Chạy mãi chạy mãi thì bị một chưởng đánh bay xuống sông, cũng không biết bị sông cuốn trôi đi đâu…”, Diệp Thành nói một tràng, kể lại một loạt những chuyện liên quan đến nước Triệu.



Đương nhiên hắn cũng cố tình che giấu một số chuyện, ví dụ như cảnh tượng đẹp mắt trong lò luyện đan.

Mọi người nghe Diệp Thành nói xong thì chợt hiểu ra, chẳng trách bọn họ không tìm thấy Diệp Thành, ngay cả thi thể cũng không thấy, chắc là khi bọn họ đến nơi thì Diệp Thành đã bị dòng sông cuốn đi rồi.

Nhưng dù may mắn là vậy thì mọi người vẫn rất kinh ngạc.

Đan Hồn là tu sĩ tầng thứ tám cảnh giới Không Minh, Dương Đỉnh Thiên từng nghe nói ngay cả Sở Huyên cũng bị một chưởng của hắn đánh cho trọng thương huống hồ là Diệp Thành mới chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên. Thế nhưng Diệp Thành vẫn còn sống, điều này làm sao không khiến mọi người kinh ngạc cho được?

“Tiểu tử, ngươi được lắm!”, sau giây phút bất ngờ, Bàng Đại Xuyên tặc lưỡi khen ngợi.

“Vậy mà cũng trốn thoát ra được, ngươi còn lợi hại hơn cả ta”.

“Tiểu tử ngươi có tiền đồ đấy”.

“Được rồi”, nghe mấy người Bàng Đại Xuyên liên tục tấm tắc ngợi khen, Dương Đỉnh Thiên lại lần nữa xen vào, cười bảo: “Nếu Diệp Thành đã về thì cuộc thi của tam tông ngày mai không cần tìm người thay hắn ra trận nữa”.

Nói rồi Dương Đỉnh Thiên còn không quên nhìn đệ tử áo tím bên cạnh.

Hắn là Lý Chí, cũng là một đệ tử không hề yếu của Hằng Nhạc Tông, thực lực chỉ hơi kém hơn so với Thạch Nham, đệ tử chân truyền thứ chín của Hằng Nhạc Tông. Vì Tề Dương đã bị Diệp Thành đánh cho tàn phế, mà họ lại lầm tưởng Diệp Thành đã chết nên mới chọn hắn ta từ nội môn để thay thế Diệp Thành.

Bây giờ Diệp Thành đã về, thực lực hắn ta không bằng Diệp Thành nên đương nhiên sẽ phải đổi lại.

“Sư huynh Diệp Thành có thể đánh bại Tề Dương, thực lực đương nhiên hơn con rất nhiều, để huynh ấy thay thế đương nhiên con ủng hộ cả hai tay”, Lý Chí cũng suy nghĩ rất thoáng, không phải loại người bụng dạ hẹp hòi.

“Chuyện này quyết định vậy đi”, Dương Đỉnh Thiên vuốt râu nhìn chín người phía Diệp Thành, Nhiếp Phong, Nam Cung Nguyệt rồi nghiêm túc nói: “Mặc dù biết rõ là thua nhưng các con cũng phải dốc hết sức chiến đấu, thua cũng phải thua một cách không thẹn với lòng”.

“Đương nhiên rồi, bây giờ con đang hăng lắm đây”, Tư Đồ Nam nói xong còn vặn cổ.



Mấy người còn lại cũng hằm hè xắn tay áo, tinh thần chiến đấu rất cao.

“Vậy thì tốt”, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười ôn hoà rồi lại quay về chỗ ngồi, những người khác cũng về lại vị trí ban đầu. Còn Sở Huyên, khi rời đi cô ta vẫn không quên hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Thành, trong mắt viết rõ mấy chữ: Lát nữa sẽ xử lý ngươi.

Hự!

Khoé miệng Diệp Thành không khỏi giật giật.

“Diệp sư đệ không cần khách sáo, cứ gọi ta Liễu Dật là được”, Liễu Dật mỉm cười, nụ cười của hắn khiến người ta có cảm giác như được tắm trong gió xuân. Hắn như một cây ngọc đón gió, khí chất tao nhã, điều quan trọng nhất là hắn không hề có thêm hành động thừa thãi, khí chất có chút giống với Dương Đỉnh Thiên, thẳng thắn vô tư mà không thiếu phần khiêm nhường.

“Người này không đơn giản”, đây là ấn tượng đầu tiên của Diệp Thành về Liễu Dật, khí chất ẩn sâu bên trong còn khó đoán hơn Nhiếp Phong.

“Chẳng trách lại có thể trở thành bảo toạ chân truyền số một của Hằng Nhạc, đệ tử chưởng môn dạy dỗ quả nhiên không bình thường”, Diệp Thành lẩm bẩm: “Không biết huynh ấy đấu với Cơ Tuyết Băng thì sẽ có mấy phần thắng”.

Diệp Thành đang suy nghĩ thì Tư Đồ Nam đã mang ra vài bình rượu ngon, hiếm khi chân truyền đông đủ, kẻ nghiện rượu như hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Chỉ là mấy người còn chưa uống thì ở đỉnh núi lại xuất hiện thêm vài người nữa.

Nhìn kỹ lại mấy người này thì thấy đó chẳng phải người của nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK