Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phải nói rằng đây quả là một ý tưởng táo bạo”, Chung Giang hít sâu một hơi: “Hơn ba triệu dặm thôi, chúng ta làm đi”.

“Ta không có ý kiến”, Đao Hoàng vẫn trả lời rất sảng khoái, ông ấy đã gật đầu thì những người khác cũng không có gì phải bận tậm, điều quan trọng nhất là tuy ý tưởng của Diệp Thành táo bạo nhưng lại rất thực tế.

“Vậy chúng ta quyết định như vậy nhé”, Diệp Thành thở phào một hơi: “Trong Thiên Đình có ai thông hiểu thổ độn, trận pháp, kết giới, cấm chế thì ngày mai xuất phát tới biên giới Nam Bắc Sở!”

Nói rồi Diệp Thành chỉ vào Cửu Châu Huyền Thiên Đồ phía xa: “Khu vực tiếp giáp Nam Bắc Sở cũng có không ít thành cổ và núi lớn kéo dài, mọi người phân công hợp tác nối liền chúng lại, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, khi cần thiết mọi người có thể thi triển đại thần thông dời núi chuyển biển”.

“Ngoài ra, mọi người dẫn theo một đội quân tu sĩ đến vùng giáp ranh Nam Bắc Sở để đề phòng thế lực Bắc Sở đến gây rối”.

“Trong khoảng thời gian này, Đan Thành phải hợp tác vô điều kiện, cung cấp đan dược và vật tư”.

“Những người còn lại dùng tốc độ nhanh nhất hợp nhất các bộ phận, thành lập tổng bộ Thiên Đình, tổng bộ tam tông, tổng bộ chín điện và phân bộ tám mốt môn, kẻ nào nổi loạn giết ngay tại chỗ”.

Diệp Thành hành động kiên quyết, lần lượt hạ từng mệnh lệnh khiến những trưởng lão có mặt không ngừng cảm thán, họ cảm giác não Diệp Thành không phải não người, hắn suy nghĩ thật sự rất toàn diện.

“Aiya, lần này phải lao tâm lao lực rồi đây”, Vô Nhai Đạo Nhân và Cổ Tam Thông khoác vai nhau rời đi, hai người họ một người tinh thông trận pháp, một người tinh thông kết giới, chuyện xây tường thành chẳng phải họ sẽ phải lao tâm lao lực sao?

“Chúng ta cũng không nhàn rỗi mà”, phía Chung Giang và Thiên Tông Lão Tổ bật cười, sải bước ra ngoài.

Phù!

Nhìn mọi người rời đi, Diệp Thành thở ra một hơi dài, bước ra khỏi đại điện, nhìn quanh bốn phía.

Người của Thiên Đình không hề lề mề, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đã bắt đầu chọn người, ai tinh thông trận pháp, kết giới đều bị họ kéo đi hết.

Viêm Sơn của Viêm Hoàng lúc trước và Man Sơn của Tây Lăng Ba Thục đều có đại thần thông thổ độn, hai người họ cũng đã bắt đầu cho người đi tìm tu sĩ tinh thông thổ độn, chuẩn bị đi đến biên giới Nam Bắc Sở vào ngày mai.

Người của Đan Thành cũng không nhàn rỗi, xây tường thành tưởng chừng đơn giản nhưng khoảng cách hơn ba triệu dặm cần rất nhiều vật tư, phía Đan Thần và Đan Nhất cũng đang bắt đầu chuẩn bị đan dược.

Phía Dương Đỉnh Thiên, Chu Ngạo và Cơ Tuyết Băng ở lại đại điện, họ là chưởng giáo của ba tông, bây giờ tổng bộ Thiên Đình vẫn chưa được thành lập, họ vẫn cần phải hoàn thành việc hợp nhất thế lực của chín điện tám mốt môn.

Người bận rộn nhất phải kể đến Hồng Trần Tuyết, bà là Thánh chủ của Viêm Hoàng, quản lý mạng lưới tình báo tổng của Thiên Đình, tất cả mạng lưới tình báo của các bộ ở Thiên Đình đều cần bà tích hợp và sàng lọc, đây không phải nhiệm vụ dễ dàng.

Khi mọi người đang bận rộn thì Chung Giang đã lặng lẽ dẫn Ám Ảnh Sát Thủ của Thiên Đình rời khỏi Hằng Nhạc Tông, họ phải tới biên giới Nam Bắc Sở ẩn nấp trước để đảm bảo ngày mai tường thành sẽ được xây đúng thời hạn.

Mọi thứ đang diễn ra một cách có trật tự.

Nhìn từ hư không xuống, đoàn người đông nghịt giống như dòng nước thuỷ triều chảy về khắp hướng, mỗi người đều có trách nhiệm và nhiệm vụ riêng, quan trọng nhất là ai cũng rất hăng hái, tràn đầy năng lượng!

“Lần này lão tử sẽ lười biếng một lần”, Diệp Thành dời tầm mắt, vươn vai thoải mái rồi bước vào hư không, đáp xuống đỉnh núi Ngọc Nữ Phong.

Giờ phút này, một thanh niên áo trắng đang đứng trên đỉnh Ngọc Nữ Phong, thần thái như ngọc, tóc đen như thác, mắt sáng như sao, quanh thân còn tản ra long khí như ẩn như hiện.

Điều đáng nói là khí thế của người này rất mạnh, hơn nữa diện mạo cũng khá đẹp trai.

“Ta nói này Long gia, ngươi kiếm đâu ra thân xác này đấy?”, Diệp Thành cất bước đi tới, quan sát Thái Hư Cổ Long một lượt từ đầu đến chân, sau đó thở dài: “Đẹp trai như vậy làm gì? Phiền chết đi được!”

“Đại Sở thật sự tự hình thành luân hồi”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt nói, không hề để ý tới lời đánh giá của Diệp Thành về mình.

Nghe vậy, Diệp Thành cau mày, nhìn Thái Hư Cổ Long: “Ngươi chắc chứ?”

“Người đó từng có một kiếp là thần tướng số một của Huyền Hoàng”, Thái Hư Cổ Long chỉ vào phía xa, chính là người đang di chuyển trong đám đông, sau khi nhìn kỹ hơn thì thấy đó là Tiêu Phong.

“Đã luân hồi bao nhiêu kiếp rồi, liệu ngươi có nhìn nhầm không?”, Diệp Thành kinh ngạc nhìn Tiêu Phong.

“Thiên phú của ông ấy không hề yếu hơn Huyền Hoàng và Phệ Hồn Vương thời đại đó”, Thái Hư Cổ Long hít một hơi thật sâu: “Sở dĩ ta vẫn nhớ rõ không phải vì thiên phú và sức chiến đấu của ông ấy, mà là ông ấy chết thật sự rất bi tráng. Khi Huyền Hoàng lên ngôi Hoàng đế, chính ông ấy đã ngăn cản Phệ Hồn Vương và Yêu Vương, cuối cùng bị mũi giáo của U Minh Diêm La Vương ghim chết trên hư thiên, nếu không có ông ấy bảo vệ sẽ không có Huyền Hoàng”.

“Một mình chiến đấu với ba vị vua cái thế, sức chiến đấu thông thiên rồi sao?”, Diệp Thành lẩm bẩm, trong lòng không thể bình tĩnh, hắn chưa từng nghĩ Tiêu Phong từng có một kiếp xuất chúng như vậy.

“Còn đồ nhi Tịch Nhan của ngươi nữa”, khi Diệp Thành đang ngạc nhiên thì Thái Hư Cổ Long đã lại lên tiếng.

“Con bé… cũng luân hồi rồi?”, Diệp Thành bất chợt ngẩng lên nhìn Thái Hư Cổ Long.

“Là tỷ tỷ của Đông Hoàng, cô cô ruột của Chu Thiên Dật”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK