*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chẳng mấy chốc, Diệp Thành dừng lại ở khoảng không chính giữa hai ngọn núi cao chót vót, dường như có thể nhìn thấy từng tầng mây và sương mù, hắn nhìn thấy trận pháp khổng lồ, còn có Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng đang hợp lực cùng phá, hai người đã chật vật lắm rồi.
Diệp Thành rời mắt khỏi hai người họ, nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài kín bóng người, tất cả đều là người chạy tới xem, tiếng tặc lưỡi cảm thán đương nhiên là không thể thiếu.
Trong khoảng thời gian này, rất nhiều người cũng đã giúp Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng thoát khỏi tình cảnh bị vây hãm. Người của Chính Dương Tông không cần phải nói, bọn họ vì cứu Cơ Tuyết Băng, nhưng đệ tử của Chính Dương Tông đã bị Diệp Thành giết hơn nửa, hơn mười tên còn lại lúc này đang hợp sức với các đệ tử gia tộc khác cùng phá vỡ trận pháp kia.
Những đệ tử của gia tộc kia đương nhiên là có quan hệ tốt với Thị Huyết Điện, bây giờ chúng đều đang tỏ ra niềm nở lấy lòng.
“Có tiểu gia ở đây mà lại để các ngươi ra được à?”, Diệp Thành cười mỉa, vặn cổ rồi lấy gậy răng sói ra, mỉm cười để lộ hàm răng trắng sáng: “Các ngươi muốn ra, lão tử cứ không cho các ngươi ra đấy!”
Bùm! Bùm!
Trong hố thần, tiếng nổ đùng đoàng như vậy liên tiếp vang lên.
Giữa hai ngọn núi lớn, trong hai trận pháp khổng lồ, Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng vẫn đang tác động mạnh vào cấm cố.
Bên ngoài trận pháp, đệ tử của Thị Huyết Điện và một nhóm người phụ thuộc vào Thị Huyết Điện cũng đang hợp lực phá trận pháp, đệ tử bên phía Chính Dương Tông cũng vậy.
Hai bên đang cạnh tranh với nhau, đệ tử Chính Dương Tông muốn giúp Cơ Tuyết Băng mau chóng thoát ra, nếu cô ta ra trước thì đệ tử của Thị Huyết Điện và những người phụ thuộc vào Thị Huyết Điện sẽ phải đón nhận sự tàn nhẫn vô tình từ Huyền Linh Chi Thể.
Ngược lại, các đệ tử của Thị Huyết Điện cũng muốn cứu được Hoắc Tôn ra trước, như vậy thì đệ tử của Chính Dương Tông sẽ không còn đường sống.
Cả hai bên đều hiểu rõ hai người mạnh nhất trong hố thần hiện nay là Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng, dù bên nào ra khỏi trận pháp trước thì với bên còn lại mà nói đều là ác mộng.
“Sắp rồi, sắp rồi, cố gắng lên”, bên phía Thị Huyết Điện, các đệ tử đồng loạt hô to, hợp lực gọi lư đồng ra, đánh phá trận pháp từ bên ngoài.
“Không thể để cho Hoắc Tôn ra ngoài trước”, bên này, đệ tử Chính Dương Tông do Hoa Vân dẫn đầu cũng hợp sức gọi bảo tháp linh lung ra, điên cuồng bắn phá vào trận pháp đang giam giữ Cơ Tuyết Băng.
Ở đây người đông nghìn nghịt, nhìn hai bên gần như phát điên, mọi người không khỏi thở dài.
Chẳng mấy chốc, Diệp Thành dừng lại ở khoảng không chính giữa hai ngọn núi cao chót vót, dường như có thể nhìn thấy từng tầng mây và sương mù, hắn nhìn thấy trận pháp khổng lồ, còn có Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng đang hợp lực cùng phá, hai người đã chật vật lắm rồi.
Diệp Thành rời mắt khỏi hai người họ, nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài kín bóng người, tất cả đều là người chạy tới xem, tiếng tặc lưỡi cảm thán đương nhiên là không thể thiếu.
Trong khoảng thời gian này, rất nhiều người cũng đã giúp Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng thoát khỏi tình cảnh bị vây hãm. Người của Chính Dương Tông không cần phải nói, bọn họ vì cứu Cơ Tuyết Băng, nhưng đệ tử của Chính Dương Tông đã bị Diệp Thành giết hơn nửa, hơn mười tên còn lại lúc này đang hợp sức với các đệ tử gia tộc khác cùng phá vỡ trận pháp kia.
Những đệ tử của gia tộc kia đương nhiên là có quan hệ tốt với Thị Huyết Điện, bây giờ chúng đều đang tỏ ra niềm nở lấy lòng.
“Có tiểu gia ở đây mà lại để các ngươi ra được à?”, Diệp Thành cười mỉa, vặn cổ rồi lấy gậy răng sói ra, mỉm cười để lộ hàm răng trắng sáng: “Các ngươi muốn ra, lão tử cứ không cho các ngươi ra đấy!”
Bùm! Bùm!
Trong hố thần, tiếng nổ đùng đoàng như vậy liên tiếp vang lên.
Giữa hai ngọn núi lớn, trong hai trận pháp khổng lồ, Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng vẫn đang tác động mạnh vào cấm cố.
Bên ngoài trận pháp, đệ tử của Thị Huyết Điện và một nhóm người phụ thuộc vào Thị Huyết Điện cũng đang hợp lực phá trận pháp, đệ tử bên phía Chính Dương Tông cũng vậy.
Hai bên đang cạnh tranh với nhau, đệ tử Chính Dương Tông muốn giúp Cơ Tuyết Băng mau chóng thoát ra, nếu cô ta ra trước thì đệ tử của Thị Huyết Điện và những người phụ thuộc vào Thị Huyết Điện sẽ phải đón nhận sự tàn nhẫn vô tình từ Huyền Linh Chi Thể.
Ngược lại, các đệ tử của Thị Huyết Điện cũng muốn cứu được Hoắc Tôn ra trước, như vậy thì đệ tử của Chính Dương Tông sẽ không còn đường sống.
Cả hai bên đều hiểu rõ hai người mạnh nhất trong hố thần hiện nay là Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng, dù bên nào ra khỏi trận pháp trước thì với bên còn lại mà nói đều là ác mộng.
“Sắp rồi, sắp rồi, cố gắng lên”, bên phía Thị Huyết Điện, các đệ tử đồng loạt hô to, hợp lực gọi lư đồng ra, đánh phá trận pháp từ bên ngoài.
“Không thể để cho Hoắc Tôn ra ngoài trước”, bên này, đệ tử Chính Dương Tông do Hoa Vân dẫn đầu cũng hợp sức gọi bảo tháp linh lung ra, điên cuồng bắn phá vào trận pháp đang giam giữ Cơ Tuyết Băng.
Ở đây người đông nghìn nghịt, nhìn hai bên gần như phát điên, mọi người không khỏi thở dài.