"Đây là khu vực cấm, đứng lại!", chưa chờ Diệp Thành bước tới đã nghe thấy con quỷ trông giữ ở cửa khẩu quát.
"Quỷ đại ca, ta là người thân của thần cầu Nại Hà", Diệp Thành chắp tay nói: "Không biết có thể cho ta đi vào nói vài câu".
"Người thân?", hai con quỷ bật cười: "Ngoài đầu thai chuyển thế ra thì những người đến đây đều nói là người thân của thần cầu Nại Hà, thần lấy đâu ra nhiều người thân như vậy".
"Không phải, ta là người thân của nàng thật mà", Diệp Thành nóng nảy.
"Ham sắc đẹp của thần cầu Nại Hà thì cứ nói thẳng, nói nhảm nhiều vậy làm gì", hai con quỷ liếc Diệp Thành một cái.
"Hừ, nói chuyện đàng hoàng không nghe, cứ bắt ta đây phải ra tay", Diệp Thành mắng to, xách theo vũ khí xông tới.
Ngay sau đó, hắn đã bay ngược lại, bị hai con quỷ tát cho một cái bay ra, suýt nữa thì bị đánh nát đầu.
"Chỉ lần này thôi đó, còn dám quậy phá thì ta sẽ khiến cho người biến mất", hai con quỷ mặt mày dữ tợn quát.
Bấy giờ, Diệp Thành lập tức ngoan ngoãn trốn ra xa, khuôn mặt nóng rát đau đớn, đầu đến nay vẫn còn kêu ong ong.
Do hắn có chút không biết tự lượng sức mình, tuy đã ngưng tụ ra nguyên thần, nhưng vẫn không có cơ thể, suy cho cùng chỉ là một Thiên Cảnh.
Mà hai con quỷ kia lại là Chuẩn Thánh, xét về tu vi thì còn cao hơn hắn một cảnh giới, không bị đánh mới là lạ.
Ý tứ rõ ràng là không cho đi vào, vậy ta bèn đợi ở đây, Sở Linh cũng không thể ở mãi bên trong, chắc chắn sẽ đi ra ngoài.
Cách đó không xa có người hạ xuống, chính là đầu trâu mặt ngựa, đang áp giải một quỷ hồn đeo gông cùm xiềng xích tới đầu thai.
Diệp Thành ngó quỷ hồn kia, quả thật chưa từng gặp hắn ta bao giờ.
Đầu trâu mặt ngựa có công vụ trong người, cũng có văn kiện thông qua cửa khẩu, hai con quỷ canh cửa không có ngăn cản, trực tiếp cho qua.
Sau đó, không ngừng có đầu trâu mặt ngựa hạ xuống áp giải quỷ hồn đến đầu thai, cả quãng đường đều thông suốt.
Có vẻ tất cả đầu trâu mặt ngựa đều có văn kiện thông qua cửa khẩu.
Diệp Thành xoa cằm, nghĩ bụng hay là đi tìm một cái văn kiện thông qua cửa khẩu.
Thứ đó có vẻ rất được việc, hai con quỷ canh cửa hình như cũng chỉ biết nhìn văn kiện thông qua cửa khẩu, ai tới cũng chẳng có tác dụng.
Hắn đang nghĩ thì lại có người đến, nhưng không phải đầu trâu mặt ngựa.
Nhìn từ xa mới thấy là một con quỷ nhỏ, quần áo sau lưng khắc một chữ Minh, là quần áo riêng biệt của Minh Giới.
Nó có hình người, lại cố tình có cái đầu báo.
Nhìn kỹ thì chẳng phải là con báo thành tinh xếp trước hắn ở điện Diêm La sao?
"Tên kia không đầu thai?", Diệp Thành không khỏi gãi đầu.
Điều này quả thật là lạ, nhìn thấy con báo tinh ấy khiến hắn khá bất ngờ, đây xem như đồng hương gặp nhau ư?
Trong lúc nói chuyện, con báo tinh đã cười hì hì vui vẻ chạy đến cửa khẩu, trong tay còn xách theo hai bình rượu ngon.
Diệp Thành khoanh tay, trợn to mắt muốn nhìn thử xem con báo tinh kia chạy đến làm gì, còn xách theo cả rượu nữa.
Hắn trơ mắt nhìn con báo tinh kia trò chuyện vui vẻ với hai con quỷ, không biết tại sao lại lao vào đánh nhau.
Con báo tinh kia chỉ là một con quỷ nhỏ, tu vi chẳng qua là Chuẩn Hoàng thì sao có thể là đối thủ của hai con quỷ Chuẩn Thánh. Thế nên, nó đã trực tiếp bị đè bẹp đánh.
Phải công nhận là tốc độ bỏ chạy của con báo tinh cũng đỉnh ghê, vừa lăn vừa bò, quả thật như một con gió.
Đợi đến khi đi ngang qua cây cổ thụ kia thì trông thấy Diệp Thành đang ngồi xổm phía dưới, bấy giờ mới dừng lại, vẻ mặt có chút bất ngờ.
"Ngươi cũng chưa đi đầu thai à?", con báo tinh bụm mặt bước tới.
"Có thì cũng có, nhưng lại bị bắt về", Diệp Thành ho khan, nhớ lại hôm ấy lại cảm thấy xấu hổ.
"Vừa hay, chúng ta cùng làm bạn luôn", con báo tinh nhếch miệng cười.
"Tại sao ngươi không đầu thai?", Diệp Thành nhìn con báo tinh hỏi.
"Phán quan thấy ta thuận mắt bèn giữ ta lại làm tiểu quỷ, hắn ta rất coi trọng ta", con báo tinh chỉnh sửa lại quần áo nói.