Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thành hạ xuống, cơ thể đẫm máu, sát khí ngùn ngụt, chậm rãi dừng lại bên cạnh thần tử Tiên tộc, nhàn nhạt nói: “Mắt của tiền bối, mai sau ta sẽ trả lại, mong thần tử đừng dây dưa nữa”.

“Giết, giết, giết!”, thần tử Tiên tộc nghiến răng nghiến lợi, mặt dữ tợn như ác ma.

Diệp Thành thấy mà chẳng hề để ý, dứt khoát xoay người, không có mối liên kết với Khương Thái Hư thì hắn đã chặt bỏ đầu thằng nhãi này rồi, cũng bớt để lại hiểm họa cho sau này.

Sự hờ hững của Diệp Thành khiến cho thần tử Tiên tộc càng điên tiết hơn, tức ngực khó thở phun ra một ngụm máu. Đường đường thần tử Tiên tộc, luôn luôn kiêu căng ngạo mạn, chưa từng bị làm lơ như vậy.

“Cảm ơn đan chín vân của muội!”, Diệp Thành đi tới trước mặt Cơ Tuyết băng, trong lòng biết ơn không thôi. Nếu không có nó thì có lẽ hắn đã bị giết, Tuy cô chưa mở ra phong ấn ký ức, nhưng lại không tiếc lấy ra một viên Cửu Vân Thần Đan giúp hắn. Ơn tình này thật sự cực kỳ to lớn.

“Nhớ trả ta!”, Cơ Tuyết Băng mỉm cười khiến mọi người có mặt ở đây thoáng chốc thảng thốt.

“Cái này à!”, Diệp Thành vội ho một tiếng, với bản lĩnh của hắn thì còn lâu mới luyện ra được đan chín vân. Tuy thuật luyện đan đến cấp bậc kia cũng khó mà tìm đủ tài liệu của Cửu Vân Thần Đan.

“Sao không cảm ơn ta?”, Tiểu Cửu Tiên sáp tới, chớp đôi mắt to tròn nhìn Diệp Thành.

“Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn hết!”, Diệp Thành cười, cũng hết sức biết ơn nhìn về phía thần tử Long tộc và Vu tộc. Bọn họ cũng có giúp, tuy ban đầu họ cũng không phải là đang giúp hắn.

Song, nhìn một loạt bỗng dưng thoáng thấy một gương mặt nghiêng nước nghiêng thành và một đôi mắt đào hoa. Kia chính là Bắc Thánh, đang xắn ống tay áo đi tới.

“Hiểu... hiểu lầm rồi!”, Diệp Thành cười khan, vừa gượng cười vừa lùi lại. Sau đó, hắn bèn xoay người bỏ chạy. Thánh Thể lắc mình bỏ trốn, cũng rất đẹp trai.

“Hiểu lầm, ta cho ngươi hiểu lầm nè!”, Bắc Thánh tức đến gò má ửng đỏ, con ngươi rực lửa, vội vàng đuổi theo. Sau đó, cô ta dứt khoát giơ chưởng quăng Diệp Thành ra ngoài.

“Mẹ nó, ai biết cô là nữ chứ!”, Diệp Thành mắng to, vội vàng đứng dậy tiếp tục bỏ chạy. Sau đó, hắn còn không quên trả túi trữ vật lại cho Bắc Thánh.

“Ngươi còn nói nữa à”, Bắc Thánh nổi điên, cất túi trữ vật đi, càng ra tay ác hơn.

“Nữ?”, quả thật là người nói không có ý gì, người nghe lại để ý. Những tu sĩ bên dưới quay mặt nhìn nhau, đều có thể đoán ra đêm đó đã xảy ra chuyện gì. Thánh Thể chắc chắn đã làm gì đó không biết xấu hổ rồi.

Đặc biệt Nam Đế, xoa xoa cờm, con ngươi đảo quanh một vòng rồi nhìn về phía Tây Tôn bên cạnh: “Đầu trọc, ngươi nói thật cho ta đi, Bắc Thánh có phải nữ không?”

“Nếu đã đoán được thì cần gì phải hỏi nữa”, Tây Tôn mỉm cười, một lời nói toạc bí mật.

“Đù!”, Nam Đế phát điên, nổi giận đùng đùng xông lên trời. Sự thật Bắc Thánh là nữ, mà lâu nay y vẫn luôn bối nồi giúp Diệp Thành.

Diệp Thành thấy Nam Đế cũng xông lên thì khóe miệng giật tăng tăng, vội vàng chạy nhanh hơn, lại bị một chưởng của Bắc Thánh đánh ngược về. Nam Đế canh đúng cơ hội, ngưng tụ vô số đóa hoa.

Đất trời vừa yên tĩnh một lát lại trở nên ầm ĩ, Nam Đế và Bắc Thánh trước sau tấn công, kẹp Diệp Thành ở giữa. Một người như ăn thuốc nổ, người còn lại như tiêm máu gà, quậy hăng say.

Diệp Thành lại thảm, vốn là chột dạ nên chỉ lo trốn. Dù có đánh cũng không đánh lại Nam Đế và Bắc Thánh.

Trên trời đánh cho khí thế ngất trời, bên dưới lại không ngừng thổn thức, nhìn Bắc Thánh với vẻ mặt phấn khích: “Không ngờ Bắc Thánh lại là nữ, bí mật này đúng là kinh khủng”.

“Nhìn cơn giận kia của Bắc Thánh thì đêm đó chắc chắn đã xảy ra rất nhiều chuyện”, nhiều thấy bói vuốt râu, vẻ mặt đầy nghiền ngẫm: “Trộm bảo vật người ta, còn lột quần áo người ta”.

“Hèn chi Nam Đế cũng đánh, bối nồi giúp, là ta thì ta cũng đánh hắn”, có tu sĩ trẻ tuổi xoa cằm, chậm rì rì nói: “Ta thích đoạn này rồi đó”.

“Ngươi đã biết trước Bắc Thánh là nữ!”, Tiểu Cửu Tiên cổ quái nhìn Cơ Tuyết Băng bên cạnh.

“Có thể nói vậy!”, Cơ Tuyết Băng nhàn nhạt đáp, đôi mắt xinh đẹp híp lại nhìn bầu trời. Vòm trời đang quay cuồng mây đen y như một tấm màn đen che khuất ánh sáng Mặt Trời.

Không chỉ một mình cô đang nhìn mà cả Tây Tôn, Nam Đế, Bắc Thánh, Trung Hoang cũng ngẩng đầu nhìn.

Và cả những Chuẩn Đế kia, tuy bị thương nặng nhưng vẫn có mắt nhìn. Họ nhìn chằm chằm vào không trung u ám, đang ban ngày ban mặt mà bầu trời đã bị mây đen che phủ, trở nên u ám.

“Ngừng lại!”, Diệp Thành vẫn đang chạy trốn trên trời bỗng quát lớn, ánh mắt như đuốc liếc xung quanh, mây đen dày đặc che trời lấp đất bao phủ vòm trời.

Không cần hắn nói, Nam Đế và Bắc Thánh cũng không quậy nữa. Cả hai đồng loạt ngửa đầu nhìn, nhăn mày. Với mắt nhìn của họ thì cũng có thể nhận ra chuyện này rất kỳ lạ, chắc chắn không đơn giản.

“Cái này... sao bầu trời bỗng tối sầm lại vậy?”, có tu sĩ bên dưới không hiểu ra sao hoảng sợ hô lên.

“Nói thật, sao ta cảm thấy lạnh sống lưng vậy nhỉ”, có người mở miệng và nhận được sự đồng cảm của nhiều người. Khu vực này bỗng nhiên nổi gió to, từng cơn lạnh lẽo đến xương khiến người ta rùng mình.

“Kia là gì?”, Diệp Thành đang đứng trên trời lại từ ngửa đầu biến thành cúi đầu, híp mắt nhìn chằm chằm mặt đất như có thể nhìn xuyên qua mặt đất thấy được dưới lòng đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK