Diệp Thành biết đạo thân Tinh Thần có sức chiến đấu chín phần là có thể thoát được sự truy sát của Hoắc tôn.
Thế nhưng Tinh Nguyệt Cung cũng đang phải lưu vong trốn đi nơi khác, một tên địch mạnh cái thế như Hoắc Tôn cần hắn kiểm soát giữ chân, nếu không thì với sức chiến đấu của Hoắc Tôn, không biết Tinh Nguyệt Cung sẽ có bao nhiêu kẻ phải bỏ mạng.
“Chuẩn bị cho tốt, ta sắp thu lại bảy phần sức chiến đấu rồi đấy”, Diệp Thành truyền âm cho đạo thân.
“Lão đại, lần này huynh có thể báo trước cho ta, ta thật sự cảm động”, đạo thân Tinh Thần chép miệng.
Cũng chẳng thế trách hắn kích động như vậy vì bản thể của Diệp Thành đã chơi hắn không chỉ một lần.
Lần này được Diệp Thành báo trước thu về bảy phần sức chiến đấu cho nên bất cứ lúc nào hắn cũng có thể gặp phải rủi ro bị Hoắc Tôn uy hiếp.
Vạn Kiếm Triều Tông!
Nghĩ rồi, đạo thân Tinh Thần lập tức vung kiếm chỉ về phía Hoắc Tôn, hắn sử dụng đại chiêu quần công của Diệp Thành, kiếm mang bay rợp trời sau đó lại hợp thành một đạo kiếm mang vô song mang theo sức đâm xuyên khủng khiếp.
Đó chính là Vạn Kiếm Quy Nhất, đã được hắn dày công tôi luyện.
Bí pháp này vô cùng khủng khiếp, cho dù là Hoắc tôn cũng không dám đối đầu trực diện và buộc phải dùng bí pháp để đối kháng.
Thế nhưng nhờ có kiếm mang Vạn Kiếm Quy Nhất mà đạo thân Tinh Thần có thể bỏ trốn.
Đứng lại!
Hoắc Tôn đột nhiên gằn lên phẫn nộ, hắn dẫm trên biển Thái Nguyệt truy sát.
Rầm! Rầm!
Phía này, Diệp Thành thu lại bảy phần sức chiến đấu, hắn đã đại khai sát giới bên trong cổ thành, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện trấn thủ ở đây đều bị giết máu chảy thành sông.
Đợi tới khi hắn rời đi thì cổ thành đã nhuốm đỏ máu, đến cả bầu trời của cổ thành này cũng bị từng lớp huyết vụ bao trùm.
Sau khi diệt người của Thị Huyết Điện, Diệp Thành mới bước lên Truyền Tống Trận, lúc này hắn mới độ bảy phần sức chiến đấu cho đạo thân Tinh Thần vẫn đang bỏ chạy thục mạng.
Trận đại chiến lại lần nữa nổ ra, Bắc Sở không hề yên bình.
Vả lại cảnh tượng này liên tiếp xuất hiện.
Diệp Thành và đạo thân cùng trao đổi sức chiến đấu cho nhau, Diệp Thành muốn thông qua Truyền Tống Trận đi tới cổ trấn Thanh Tiên, đạo thân cần giữ chân Hoắc Tôn cho Tinh Nguyệt Cung, cả hai dùng sức chiến đấu của bản thể không ngừng xoay chuyển tình hình.
Phía này, Hoắc Tôn cau mày.
Dị thường! Quá dị thường!
Hắn đại chiến một phương mà sao lại nhìn ra có gì đó khác thường. Đối thủ của hắn không hề bình thường, khả năng chiến đấu trước và sau khác biệt quá lớn, lúc có thể ngang bằng với hắn, lúc lại yếu ớt vô cùng.
Sự việc trái với quy luật thường tình thế này khiến cho hắn cảm thấy khó hiểu, kẻ mà hắn truy sát và kẻ đang chiến đấu với hắn lúc này căn bản không phải là một người.
Không chỉ hắn mà những người chạy tới đây xem trận chiến cũng vô cùng ngỡ ngàng.
“Đây…đây là lần thứ mấy rồi?”, thấy đoạ thân Tinh Thần lại lần nữa sát phạt để huyết chiến với Hoắc Tôn, người ở tứ phương lần lượt gãi đầu.
“Tên Diệp Tinh Thần này sao thế nhỉ, khả năng chiến đấu sao lại khác biệt lớn thế này chứ?”
“Lão phu tính thì có lẽ là một loại bí thuật nhưng lại bị hạn chế thời gian”, lại có một lão bối tu sĩ lên tiếng, ông ta nói với vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
“Ta càng cảm thấy hứng thú hơn với kẻ bị truy sát kia”, có người tặc lưỡi, “người của Thị Huyết Điện truy sát sát sao như vậy mà không kịp đuổi theo hắn, khả năng bỏ trốn của hắn có thể so với tên Diệp Tinh Thần này”.
“Đại Sở đúng là nhiều nhân tài”.
“Được, ngươi đợi đấy cho ta”, trong tiếng bàn tán, Hoắc tôn đột nhiên quay người.
“Lại nữa rồi”, những người chạy tới đây xem trận chiến cũng đuổi theo.
Phía sau bọn họ, trong sơn lâm hiện lên hai bóng hình, một người mặc đồ chiến, một lão già với vẻ mặt giảo hoạt, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Thái Ất Chân Nhân và Đại Sở Hoàng Yên sao?”
“Công chúa, Đại Sở có hai người có Hoang Cổ Thánh Thể?”, Thái Ất Chân Nhân nhìn Đại Sở Hoàng Yên hỏi thăm dò.
“Đó là đạo thân của Diệp Thành”, Đại Sở Hoàng Yên hé môi, giọng nói nhẹ nhàng như âm thanh của tự nhiên khiến người ta nghe mà phải xao động.
“Đạo…đạo thân?”, Thái Ất Chân Nhân sững người, trong đôi mắt ông ta rõ vẻ kinh ngạc, “Đạo thân với sức chiến đấu có thể địch lại Hoắc Tôn?”
“Có lẽ là bản thể Diệp Thành độ sức chiến đấu cho đạo thân”, Đại Sở Hoàng Yên nhìn thấu huyền cơ, “năm xưa Viêm Hoàng cũng có một đạo thân, Viêm Hoàng và đạo thân của mình cùng độ sức chiến đấu cho nhau, cũng chính vì đạo thân dẫn dụ đại quân của ba điện nên mới tranh thủ được thời gian cho Viêm Hoàng phong vị, cũng từ đó mà có vinh hoa sau này”.