Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vô nghĩa”, Diệp Thành mắng một câu rồi bắn ra một tia tiên quang, cho nó bay vào đầu mày của Man Sơn.

Man Sơn lập tức ôm đầu kêu đau, so với cơn đau khi đánh nhau với Diệp Thành, cơn đau lần này thấu tận tim gan, đau đến mức thần hải của lão ta ong lên, đầu óc cũng mờ mịt.

Diệp Thành đưa Hạo Thiên Huyền Chấn và Mặc Uyên ra, lại ngồi lên tảng đá yên lặng chờ Man Sơn quay về.

Ánh mắt Mặc Uyên và Hạo Thiên Huyền Chấn trở nên khác thường, nhìn Man Sơn rồi lại nhìn Tiểu Linh Oa, hai người này một là Bá Vương Long, một là Man tộc thêm huyết mạch Bạo Long, cùng là người chuyển kiếp của Đại Sở, sao khoảng cách giữa chúng ta và hai ngươi lại lớn đến thế? Đây là vấn đề nhân phẩm à?

Bên này, Tiểu Linh Oa cũng đã cho Kỳ Vương ra khỏi pháp khí, nhàn rỗi thì trêu nó cho vui.

Nhưng Kỳ Vương vừa được thả ra đã co giò bỏ chạy, bị Tiểu Linh Oa xách về ngay lập tức, hơn nữa hắn ta còn tỏ ra thân hiện, ấn Kỳ Vương xuống đất đánh cho một trận no đòn.

Nửa canh giờ sau, ký ức của Man Sơn từ từ được đánh thức, lão ta ngơ ngác nhìn phía Diệp Thành.

Cảnh tượng tiếp theo rất cảm động, dù là người khổng lồ cũng không kìm được sự kích động, nước mắt đầy mặt, vừa tỉnh lại đã qua hai trăm năm, kiếp trước và kiếp này, được nhìn thấy những người cố hương từ kiếp trước ngay khi vừa mở mắt đúng là món quà quý giá mà trời cao ban tặng, lão ta vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Mấy người không ở lại đây lâu, gần rạng sáng đã khởi hành, tiếp tục đi tìm người chuyển kiếp của Đại Sở.

Như lúc trước, Diệp Thành phong ấn Mặc Uyên và Hạo Thiên Huyền Chấn trong thần phù, Mặc Uyên cần khôi phục tu vi, còn Hạo Thiên Huyền Chấn thì phải củng cố tu vi, thần phù là nơi thích hợp để làm điều đó.

Lại một lần nữa lên đường, Diệp Thành, Tiểu Linh Oa, Man Sơn, đến Kỳ Vương cũng bị kéo theo.

Chặng đường tiếp theo họ khiêm tốn hơn nhiều, ai cũng dùng bí thuật để che mặt, xuất hiện liên tục khắp các cổ thành, lần này khá may mắn, tìm được không ít người chuyển kiếp.

Trên đường đi cũng khó tránh khỏi xung đột với Thái Thanh Cung, nhưng đều chỉ là nguy hiểm chứ không nguy hại, vẫn có thể nhảy nhót tung tăng.

Cứ thế, chín ngày lặng lẽ trôi qua.

Tới sáng sớm ngày thứ mười, mấy người mới lại đáp xuống trước một cổ thành to lớn hùng vĩ.

Mấy người vẫn thấy cáo thị treo thưởng lệnh truy nã trên tường thành.

Vẫn là lệnh treo thưởng của Thái Thanh Cung, lần này không phải một mà là bốn, một con lừa, một con rồng, một người khổng lồ, người thứ tư cũng khá đẹp trai, ít nhất thì bình thường hơn ba tên trước.

Đúng thế, bốn người bị truy nã trên cáo thị chính là Kỳ Vương, Tiểu Linh Oa, Man Sơn và Diệp Thành, nhưng phần thưởng cũng có sự cách biệt khá lớn, bắt được Diệp Thành được thưởng nhiều hơn.

“Không thì sao lại nói là Thánh thể chứ, tiền thưởng còn cao hơn chúng ta”, Kỳ Vương không phục.

“Tiền thưởng của ta lại tăng lên không ít, lòng ta nhẹ nhõm hơn nhiều rồi”, Tiểu Linh Oa nói đầy ẩn ý.

“Ta nghĩ là tiền thưởng của ta hơi thấp”, Man Sơn không khỏi xoa cằm.

“Lão phu bấm đốt tính rồi, ta rất thích tính của ba người các ngươi”, Diệp Thành làm bộ mặt nghiêm túc nói.

“Chính là bốn người này đã tiêu diệt hết nhóm cao thủ này đến nhóm cao thủ khác của Thái Thanh Cung”, không ít tu sĩ vây quanh dưới cáo thị, tiếng tặc lưỡi cảm thán liên tục vang lên: “Thái Thanh Cung cung chủ đã phát điên rồi”.

“Nghe nói Thái Thanh Cung đã phái ra cấp Thánh Vương, đang tìm kiếm bọn họ khắp Đông Hoang này đấy”.

“Ngoài ra còn có rất nhiều lão bối tu sĩ tu vi cao thâm cũng đang đi tìm, tiền thưởng quá hấp dẫn mà”.

“Tránh ra, tránh ra”, khi mọi người đang bàn luận sôi nổi thì có một tiếng quát lạnh lùng vang lên từ phía sau, giọng điệu rất kênh kiệu.

Mọi người nghe thấy âm thanh thì vô thức quay đầu lại, nhìn thấy ba thanh niên áo trắng bước tới, tu vi không cao chỉ có cảnh giới Hoàng, nhưng bọn chúng lại mặc đạo bào của Thái Thanh Cung khiến đám đông ngay lập tức nhường chỗ.

Ba tên đệ tử của Thái Thanh Cung bóp vỡ một miếng ngọc giản, bên trong phong ấn cáo thị ban thưởng lệnh truy sát, lạc ấn lên tường thành, xếp sau cáo thị của phía Diệp Thành.

“Hế?”

Nhìn thấy chân dung trên cáo thị, Diệp Thành, Tiểu Linh Oa và Man Sơn không khỏi hô lên.

Trên cáo thị khắc hoạ chân dung một thanh niên sống động như thật, khuôn mặt đường nét góc cạnh rõ ràng, trong vẻ đẹp trai có vài phần thanh tú, trong sự lãnh đạm có vài phần lạnh lùng, đôi mắt như giếng cổ không một gợn sóng, ẩn chứa đạo uẩn không thể nói bằng lời, trong sự bình thường lại có sự phi thường.

“Liễu Dật?”

Man Sơn và Tiểu Linh Oa nhìn bức chân dung trên cáo thị sau đó lại cùng nhau đưa mắt nhìn sang Diệp Thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK