Diệp Thành đi một mạch về thẳng rừng trúc nhỏ, sau đó vươn vai.
Nhưng vừa bước vào, hắn đã thấy Tịch Nhan đang ngồi trên bậc thang đá, hai tay ôm gối, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Bên kia, Sở Huyên đang ngồi trên ghế đá nhàn nhã nhấp trà.
Diệp Thành cảm thấy kỳ lạ bèn nhìn Sở Huyên, sau đó mới nhìn sang Tịch Nhan: “Tịch Nhan, con đang làm gì vậy?”
Thấy Diệp Thành về, Tịch Nhan lập tức đứng bật dậy, tung tăng chạy tới giống như một đứa trẻ, khí chất và tính cách cô bé khá giống với Lạc Hi ở Đan Thành, ngây thơ hồn nhiên, vô tư ngờ nghệch.
“Sao con chưa đi ngủ?”, Diệp Thành tò mò nhìn Tịch Nhan.
“Sư phụ, có phải ngày mai người phải đi không?”, Tịch Nhan ngẩng đầu lên, có thể thấy mắt cô bé vẫn còn hơi đỏ.
“Ừm, sư phụ và sư tổ của con phải đi làm nhiệm vụ”, Diệp Thành mỉm cười, còn không quên nhìn Sở Huyên bên cạnh.
“Người nói dối”, Tịch Nhan phồng má: “Họ đều nói người đụng đến người không nên đụng, vì thế mới phạt người đến phân điện”.
“Đừng nghe họ nói linh tinh”, Diệp Thành mỉm cười xoa đầu Tịch Nhan: “Sư phụ và sư tổ con có nhiệm vụ bí mật cần làm, sau khi chúng ta đi các con nên luyện tập thế nào thì vẫn phải luyện như thế nhé. Được rồi, nghỉ ngơi đi”.
“Sư phụ”, Tịch Nhan lập tức kéo Diệp Thành lại, ngửa khuôn mặt non nớt lên, đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn hắn: “Tối nay người có thể ôm con ngủ không?”
“Con đâu phải trẻ con nữa, ngủ một mình còn sợ à?”
“Chẳng phải người cũng thường xuyên ôm sư tổ ngủ sao?”, Tịch Nhan chớp chớp đôi mắt to ngây thơ.
Phụt!
Thấy hai người như vậy, Tịch Nhan lay cánh tay Diệp Thành: “Sư phụ, Tịch Nhan cũng song tu với người nhé?”
“Vấn đề này… thôi bỏ đi”.
“Tại sao ạ?”, Tịch Nhan ngẩng đầu khó hiểu.
“Ta sợ sư tổ con sẽ bóp chết ta”, Diệp Thành ho khan, sau đó còn liếc Sở Huyên đang hung hăng lườm mình.
Nhưng vừa bước vào, hắn đã thấy Tịch Nhan đang ngồi trên bậc thang đá, hai tay ôm gối, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Bên kia, Sở Huyên đang ngồi trên ghế đá nhàn nhã nhấp trà.
Diệp Thành cảm thấy kỳ lạ bèn nhìn Sở Huyên, sau đó mới nhìn sang Tịch Nhan: “Tịch Nhan, con đang làm gì vậy?”
Thấy Diệp Thành về, Tịch Nhan lập tức đứng bật dậy, tung tăng chạy tới giống như một đứa trẻ, khí chất và tính cách cô bé khá giống với Lạc Hi ở Đan Thành, ngây thơ hồn nhiên, vô tư ngờ nghệch.
“Sao con chưa đi ngủ?”, Diệp Thành tò mò nhìn Tịch Nhan.
“Sư phụ, có phải ngày mai người phải đi không?”, Tịch Nhan ngẩng đầu lên, có thể thấy mắt cô bé vẫn còn hơi đỏ.
“Ừm, sư phụ và sư tổ của con phải đi làm nhiệm vụ”, Diệp Thành mỉm cười, còn không quên nhìn Sở Huyên bên cạnh.
“Người nói dối”, Tịch Nhan phồng má: “Họ đều nói người đụng đến người không nên đụng, vì thế mới phạt người đến phân điện”.
“Đừng nghe họ nói linh tinh”, Diệp Thành mỉm cười xoa đầu Tịch Nhan: “Sư phụ và sư tổ con có nhiệm vụ bí mật cần làm, sau khi chúng ta đi các con nên luyện tập thế nào thì vẫn phải luyện như thế nhé. Được rồi, nghỉ ngơi đi”.
“Sư phụ”, Tịch Nhan lập tức kéo Diệp Thành lại, ngửa khuôn mặt non nớt lên, đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn hắn: “Tối nay người có thể ôm con ngủ không?”
“Con đâu phải trẻ con nữa, ngủ một mình còn sợ à?”
“Chẳng phải người cũng thường xuyên ôm sư tổ ngủ sao?”, Tịch Nhan chớp chớp đôi mắt to ngây thơ.
Phụt!
Thấy hai người như vậy, Tịch Nhan lay cánh tay Diệp Thành: “Sư phụ, Tịch Nhan cũng song tu với người nhé?”
“Vấn đề này… thôi bỏ đi”.
“Tại sao ạ?”, Tịch Nhan ngẩng đầu khó hiểu.
“Ta sợ sư tổ con sẽ bóp chết ta”, Diệp Thành ho khan, sau đó còn liếc Sở Huyên đang hung hăng lườm mình.