“Đến thật rồi”, đạo kim quang kia chính là Diệp Thành, tu sĩ tứ phương kinh ngạc thốt lên.
“Náo nhiệt thật”, ánh mắt của tu sĩ tứ phương đều sáng lên, chỉ sợ bỏ lỡ cảnh tượng đặc sắc.
“Hôm nay đến rồi thì không cần phải đi nữa”, tiếng nổ rầm trời vang lên, một Thánh Nhân của Thái Thanh Cung đã sát phạt đến, tay cầm Âm Dương Miện, quét ra cả tiên quang, bọn họ muốn thông qua một đòn tiêu diệt Diệp Thành.
Diệp Thành không nói gì, hắn cũng chẳng buồn quan tâm tới bọn họ, cứ thế thi triển Thúc Địa Thành Thốn né qua, sát phạt tới trước những người khác.
Thánh Nhân của Thái Thanh Cung biến sắc không biết Diệp Thành lại có thể di chuyển dị thường như vậy nên muốn lùi về sau bỏ trốn nhưng đã muộn, người này bị Diệp Thành tung một chưởng đánh bay đi, cơ thể suýt chút nữa tan thành mây khói.
Giết!
Lại là ba Thánh Nhân xông lên, hợp lực ngự động một cái lư đồng, quét ra từng mảng thần huy.
Đó là một món pháp khí khủng khiếp, chính là cấp bậc Thánh Vương, do huyết cốt Thánh Vương tôi luyện mà thành, lạc ấn đạo tắc vô thượng, toát ra từng luồng tinh khí huyền diệu, nặng tựa núi non, tịch diệt mà lạnh băng.
Hỗn Độn Thần Đỉnh bay ra khỏi thần hải, thân đỉnh mạnh mẽ, cứng rắn.
Nếu không thì sao có thể nói Hỗn Độn Thần Đỉnh bá đạo chứ? Mặc dù chỉ là pháp khí cấp bậc Thánh Nhân nhưng lại vô cùng hung hãn, chỉ cần một cú va chạm là có thể khiến pháp khí cảnh giới thánh Binh bị nứt lìa khiến tứ phương phải run rẩy.
Lư đồng cấp Thánh Vương bị thương, ba Thánh Nhân gặp phản phệ, lần lượt nôn ra máu, lảo đảo lùi về sau.
Diệp Thành không truy sát mà giống như một con thần long man hoang sát phạt vào biển người, một chưởng tung ra mở ra đường máu chạy về phía Tiểu Linh Oa và Man Sơn, Hoang Cổ Thánh Thể khí huyết sục sôi.
Giết hắn!
Thánh Nhân của Thái Thanh Cung và tu sĩ tứ phương cấp bậc Chuẩn Thánh cùng sát phạt đến, người ngự động pháp khí, người dùng thần thông duy trì, có người bố trí sát trận, tất cả đều oanh tạc về phía hư thiên nơi Diệp Thành đứng.
Ngoại đạo pháp tướng, mở!
Chỉ nghe thấy Diệp Thành hắng giọng mở ra hỗn độn giới, tạo ra một thế giới với vạn vật chúng sinh trong khung cảnh đại khí dồi dào, đó là hỗn độn dị tượng, từng nhành cây ngọn cỏ đều đang diễn hoá.
Diệp Thành đứng ở đó như một vị chiến thần, đạo tắc nhảy múa, tiên quang chiếu rọi.
Thế giới này khiến tu sĩ tứ phương ngỡ ngàng, tu đạo cả nghìn năm, bọn họ chưa từng thấy dị tượng thế này.
Trong tiếng bàn tán xôn xao, đòn công kích của tứ phương dội vào thế giới hỗn độn, mặc dù bị oanh tạc liên tiếp nhưng hỗn độn giới lại không bị phá vỡ, ngược lại còn có nhiều Chuẩn Thánh bị nó hất văng ra xa.
Đi!
Diệp Thành gằn giọng nhanh chóng né người, dưới chân có một vùng tinh hải lan ra xa, đó là một loại bí pháp vô thượng, tinh hà chiếu rọi giống như đại đạo mênh mông, hắn muốn hướng dẫn phía Tiểu Linh Oa quay về.
Thấy vậy, Tiểu Linh Oa, Man Sơn và Thái Cực Chân Thể đang đại chiến lập tức quay người không chiến nữa, tất cả lần lượt bước lên tinh hà rực rỡ, bị tinh hà cuốn vào, đưa đi khỏi vùng vây.
Đi đâu!
Thần Tử Thái Thanh gằn lên phẫn nộ, đầu tóc rối xù đuổi theo, hắn tung ra một chưởng thành thần đao giáng từ trên trời xuống tinh hải.
Còn Chí Tôn Thần Tử và Phiếu Miểu Thần Tử cũng lần lượt vung kiếm trảm ra tiên magn cái thế, muốn trảm diệt tinh hà.
Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, cách cả hư thiên tám nghìn trượng mà một chưởng của hắn lại có thể đánh bay Thần Tử Thái Thanh, tiếp đó, hắn vung đao chém lìa tiên mang cái thế của thần tử Phiếu Miểu và Chí Tôn Thần Tử, bảo vệ tinh hà rực rỡ.
Vì sự bảo vệ của hắn mà tinh hà được trọn vẹn, Tiểu Linh Oa, Man Sơn và Thái Cực Chân Thể được đưa về.
Đi!
Diệp Thành lập tức đẩy ba người về phía xa, hắn cũng xoay người không định đối đầu với Thái Thanh Cung.
Hiện giờ trận thế của Thái Thanh Cung quá lớn, một khi bị bao vây, có trụ đến được lúc Thánh Vương và Chuẩn Thánh Vương của Thái Thanh Cung sát phạt đến thì chắc chắn dấy lên huyết chiến, chỉ cần không cẩn thận chắc chắn sẽ chuốc hoạ diệt thân.
Thế nhưng đúng lúc hắn đi bỏ đi thì có một luồng sức mạnh thần bí bao trùm lấy hắn.
Trong lúc này, Diệp Thành biến mất khỏi hư thiên.