Rất nhanh sau đó, Huyết Đồng đang bỏ chạy đã bị kéo vào trong phạm vi thiên kiếp.
Rầm! Đùng! Roẹt!
Huyết Đồng vừa bị rơi vào phạm vi của thiên kiếp thì biển thiên kiếp đột nhiên mạnh hơn hẳn, đó là thiên kiếp ở cảnh giới Linh Hư.
Có điều thiên kiếp ở cảnh giới Linh Hư lại không liên quan gì đến Diệp Thành, hắn đọ thiên kiếp ở cảnh giới Chân Dương còn Huyết Đồng phải vượt qua thiên kiếp ở cảnh giới Linh Hư, đối với điểm này thì trời xanh lại rất công bằng, kiếp của ai người ấy độ.
Roẹt! Rầm!
Lúc này, Huyết Đồng thật sự thảm hại, lư đồng huyết sắc lơ lửng lập tức bị bay đi, không có lư đồng bảo vệ, từng đạo thiên lôi săn sóc hắn tận tình, cứ thế giáng vào người khiến xương và máu hắn nhơ nhuốc.
A…!
Huyết Đồng gào thét nhưng giây phút sau đó hắn lại bị đánh bay đi.
“Cho ngươi nếm trải thêm chút nữa”, Diệp Thành lại sát phạt tới, hắn không nói lời nào, cứ thế điên cuồng thi triển thần thông, chỉ cần là bí pháp hắn biết thì hắn không ngại ngần gì mà trút giận lên đầu Huyết Đồng.
Phụt! Rầm!
Lúc này, Huyết Đồng vốn dĩ đã rất thảm hại thì lại lần nữa gặp tai ương, nên biết rằng Diệp Thành hiện giờ đang trong biển thiên lôi nên đòn công kích của hắn mang theo uy lực của thiên lôi, bá đạo hơn không biết bao nhiêu lần so với bình thường.
“Tiểu tử, triệu gọi Đan Tổ Long Hồn của ngươi ra”, trong thần hải của Diệp Thành vang lên giọng nói của Thái Hư Cổ Long.
“Như vậy có được không chứ?”, Diệp Thành vội hỏi: “Đừng để bị thiên kiếp chém chết đấy”.
“Ngươi thì hiểu cái gì?”, Thái Hư Cổ Long mắng: “Muốn khiến nó mạnh lên thì phải cho nó chịu tẩy lễ của thiên kiếp. Đúng rồi, còn hình nộm của ngươi cũng triệu gọi nó ra, dùng thiên kiếp tẩy luyện nó là điều tốt nhất”.
“Tin ngươi thêm một lần nữa”, một chưởng của Diệp Thành tung ra phá tan một đạo thiên lôi mạnh mẽ sau đó hắn nhẩm niệm triệu gọi hình nộm Tử Huyên và Đan Tổ Long Hồn trong thần hải ra ngoài.
Rầm! Đùng!
Một khi Đan Tổ Long Hồn xuất hiện, thiên kiếp lại mạnh hơn trông thấy, đó là lôi kiếp thuộc về Đan Tổ Long Hồn.
Hắn vừa dứt lời, thiên lôi trong vùng đan hải không triệu gọi mà đã nhảy ra ngoài khiến hắn giật thót tim.
Lại nhìn thiên lôi, nó không ngừng qua lại như con thoi giống như tìm được đồng loại, cứ thế nhảy nhót vả lại nó liên tục nhận lấy sức mạnh của thiên lôi.
Vốn dĩ nó cũng là một đạo trong thiên kiếp thiên lôi nhưng trong lần trước khi Diệp Thành độ kiếp nó lại tình cờ là tàn lưu trong cơ thể Diệp Thành, lần này thiên lôi của Diệp Thành ra ngoài để nhận lấy sức mạnh của thiên lôi mới, mặc dù khiến Diệp Thành bất ngờ nhưng hắn lại không quá kinh ngạc.
Điều khiến hắn kinh ngạc chính là sau khi thiên lôi không ngừng nhận lấy sức mạnh của phần sấm chớp kia thì nó lại huyễn hoá ra hình người.
Rầm! Đùng! Roẹt!
Huyết Đồng vừa bị rơi vào phạm vi của thiên kiếp thì biển thiên kiếp đột nhiên mạnh hơn hẳn, đó là thiên kiếp ở cảnh giới Linh Hư.
Có điều thiên kiếp ở cảnh giới Linh Hư lại không liên quan gì đến Diệp Thành, hắn đọ thiên kiếp ở cảnh giới Chân Dương còn Huyết Đồng phải vượt qua thiên kiếp ở cảnh giới Linh Hư, đối với điểm này thì trời xanh lại rất công bằng, kiếp của ai người ấy độ.
Roẹt! Rầm!
Lúc này, Huyết Đồng thật sự thảm hại, lư đồng huyết sắc lơ lửng lập tức bị bay đi, không có lư đồng bảo vệ, từng đạo thiên lôi săn sóc hắn tận tình, cứ thế giáng vào người khiến xương và máu hắn nhơ nhuốc.
A…!
Huyết Đồng gào thét nhưng giây phút sau đó hắn lại bị đánh bay đi.
“Cho ngươi nếm trải thêm chút nữa”, Diệp Thành lại sát phạt tới, hắn không nói lời nào, cứ thế điên cuồng thi triển thần thông, chỉ cần là bí pháp hắn biết thì hắn không ngại ngần gì mà trút giận lên đầu Huyết Đồng.
Phụt! Rầm!
Lúc này, Huyết Đồng vốn dĩ đã rất thảm hại thì lại lần nữa gặp tai ương, nên biết rằng Diệp Thành hiện giờ đang trong biển thiên lôi nên đòn công kích của hắn mang theo uy lực của thiên lôi, bá đạo hơn không biết bao nhiêu lần so với bình thường.
“Tiểu tử, triệu gọi Đan Tổ Long Hồn của ngươi ra”, trong thần hải của Diệp Thành vang lên giọng nói của Thái Hư Cổ Long.
“Như vậy có được không chứ?”, Diệp Thành vội hỏi: “Đừng để bị thiên kiếp chém chết đấy”.
“Ngươi thì hiểu cái gì?”, Thái Hư Cổ Long mắng: “Muốn khiến nó mạnh lên thì phải cho nó chịu tẩy lễ của thiên kiếp. Đúng rồi, còn hình nộm của ngươi cũng triệu gọi nó ra, dùng thiên kiếp tẩy luyện nó là điều tốt nhất”.
“Tin ngươi thêm một lần nữa”, một chưởng của Diệp Thành tung ra phá tan một đạo thiên lôi mạnh mẽ sau đó hắn nhẩm niệm triệu gọi hình nộm Tử Huyên và Đan Tổ Long Hồn trong thần hải ra ngoài.
Rầm! Đùng!
Một khi Đan Tổ Long Hồn xuất hiện, thiên kiếp lại mạnh hơn trông thấy, đó là lôi kiếp thuộc về Đan Tổ Long Hồn.
Hắn vừa dứt lời, thiên lôi trong vùng đan hải không triệu gọi mà đã nhảy ra ngoài khiến hắn giật thót tim.
Lại nhìn thiên lôi, nó không ngừng qua lại như con thoi giống như tìm được đồng loại, cứ thế nhảy nhót vả lại nó liên tục nhận lấy sức mạnh của thiên lôi.
Vốn dĩ nó cũng là một đạo trong thiên kiếp thiên lôi nhưng trong lần trước khi Diệp Thành độ kiếp nó lại tình cờ là tàn lưu trong cơ thể Diệp Thành, lần này thiên lôi của Diệp Thành ra ngoài để nhận lấy sức mạnh của thiên lôi mới, mặc dù khiến Diệp Thành bất ngờ nhưng hắn lại không quá kinh ngạc.
Điều khiến hắn kinh ngạc chính là sau khi thiên lôi không ngừng nhận lấy sức mạnh của phần sấm chớp kia thì nó lại huyễn hoá ra hình người.