Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắc Vô Thường vừa nói xong đã biến mất, chỉ có câu nói bá đạo kia vẫn vang vọng bên tai Diệp Thành.

Diệp Thành che lỗ tai lại, nghiến răng chịu đựng.

Một câu khiến đầu óc hắn ong ong, cũng không biết Hắc Vô Thường kia sao lại giận dữ như thế.

Nói giỡn cũng không được? Còn dám nổi giận với ta nữa chứ.

Diệp Thành hạ quyết tâm, đợi đến ngày trở thành Minh Tướng thì sẽ đánh Hắc Vô Thường đầu tiên, ngay cả Bạch Vô Thường cũng sẽ không bỏ qua.

Đợi đến khi ra khỏi điện Công Đức, Quỷ Vương hai bên đều liếc Diệp Thành một cái, chỉ trách câu kia của Hắc Vô Thường quá to.

Diệp Thành vênh váo đắc ý nghênh ngang đi ra ngoài.

Sau khi ra khỏi đó, hắn bèn đi đến cầu Nại Hà.

Hai con quỷ canh giữ ở cửa khẩu trên con đường Hoàng Tuyền mặt mày hung dữ nghiêm túc đứng như kiểu ai thiếu tiền họ vậy.

Hai người quả thật công chính liêm minh, bất cứ quỷ lớn, quỷ nhỏ hay Minh Tướng muốn đi vào cua gái đều bị họ đuổi đi.

Diệp Thành nhìn từ xa, đương nhiên sẽ không bước tới tự rước lấy nhục.

Đến cả Minh Tướng còn bị đuổi đi thì cửa khẩu kia chắc chắn có cấm chế. Nếu xông vào, chắc hẳn sẽ bị bổ cho không còn tro cốt.

Có hai ông thần giữ cửa đó trông coi thì Diệp Thành cũng không cần lo lắng cho Sở Linh.

Thần cầu Nại Hà cũng không phải ai muốn cua thì cua.

Cho dù cua thì cũng phải là ta cua, đó là vợ của ta đây, quỷ quái xà thần đều cút hết sang bên cho ta.

"Đợi ta, đợi ta kiếm đủ công đức sẽ đến đón nàng".

Diệp Thành lẳng lặng nhìn về phía cầu Nại Hà, con ngươi càng trở nên quyết tâm, dường như có thể cách muôn trùng không gian nhìn thấy Sở Linh.

Hắn nhìn thoáng qua lần cuối rồi xoay người đi thẳng đến Nghiệt Hải.

Hắc Vô Thường cũng nói khu vực nguy hiểm kia tu luyện công đức nhanh nhất, hiển nhiên không thể bỏ qua, có câu có mạo hiểm thì mới có thành công!

Diệp Thành liên tục lên đường, băng qua hơn trăm ngọn núi lớn ở Minh giới, lại đi ngang qua một vùng đồng bằng rộng lớn.

Băng qua cả mấy chục ngàn dặm mới đến mục đích.

Nơi xa là một đại dương bao la nhìn không tới cuối, chỉ thấy sương mù lượn lờ, con sóng dồn dập.

Cách rất xa Diệp Thành đã nhìn thấy trong vùng biển kia có vô số con lệ quỷ đang giãy giụa, mặt mày âm u dữ tợn.

Vùng biển kia chính là Nghiệt Hải, nơi nguy hiểm nhất ở Minh giới.

Thử nghĩ mà xem, nơi mà đến cả Đại Đế Minh giới cũng có thể giết chết thì phải đáng sợ cỡ nào, không ai tới đây tu luyện công đức cũng bình thường.

Nghiệt duyên là một thứ gì đó vô hình, cực kỳ giống với nhân quả. Thứ hư ảo như chúng mà tập hợp lại thì vô cùng khó nhằn.

Diệp Thành hạ xuống, song cũng không đến gần hay trực tiếp xông vào mà chậm rãi dừng lại cách nó mấy chục ngàn mét.

Ngẩng đầu nhìn ra xa, trên mặt biển kia đang có rất nhiều cảnh tượng khủng bố.

Mặt quỷ khổng lồ, Ác Long đen tuyền, quái vật âm trầm, tiếng gầm rú liên miên không dứt mê hoặc tâm thần con người.

"Một con quỷ nhỏ nhoi mà chạy tới Nghiệt Hải, muốn chết hả?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK