Đám thần tử Thái Thanh đều khai hết.
Thần tử Vũ Hóa cũng vậy, bị tra tấn quá, cuối cùng không chịu nổi, chẳng còn cứng mỏ như trước.
Mặc dù miệng tên khốn đó không thể nói, nhưng vẫn còn một bàn tay, run rẩy viết xuống từng dòng thông tin.
Tuy đã có được thông tin, nhưng họ vẫn chưa bị giết, mà đều bị nhốt trong ngục tối dưới chân núi.
Những người như họ đồng loạt bị trừng phạt, trường hợp ấy sẽ là một cảnh tượng được rất nhiều người chú ý.
Tu sĩ Thiên Đình, ai ai cũng hăng hái, máu nóng sục sôi, cảm giác được sắp có một trận chiến lớn.
Tất cả mọi người nhìn Ngọc Nữ Phong, đợi mệnh lệnh từ Diệp Thành, Thánh chủ mà ra lệnh, Thiên Đình chắc chắn sẽ mặc sức chém giết.
Diệp Thành vẫn chưa ra lệnh mà lẳng lặng ngồi uống trà.
Hắn cần cho Hồng Trần Tuyết thời gian để đi xác thực thông tin.
Chỉ khi thông tin chính xác, hắn mới có thể yên tâm ra lệnh, vì mỗi một mệnh lệnh của mình đều liên quan đến sự sống chết của các tu sĩ Đại Sở, nên phải cực kỳ cẩn thận.
Vừa chờ đã chờ cả chín ngày, thời gian khá là lâu.
Chín ngày qua, tũ sĩ Thiên Đình không một ai chợp mắt, đa số đều mài đao, lau gươm sáng loáng.
Mãi đến khuya ngày thứ mười mới thấy Hồng Trần Tuyết đi lên Ngọc Nữ Phong, đi cùng còn có các vị thủ lĩnh.
Diệm Phi cũng tới, giờ bà ta là Đại Thánh duy nhất của Thiên Đình nên cũng sẽ không mặc kệ mọi chuyện.
"Có tốt có xấu, muốn nghe cái nào trước?", Hồng Trần Tuyết ngồi xuống bưng ly trà lên uống cạn một ly.
"Ngươi đừng lề mề nữa!", Cổ Tam Thông khoanh tay nói.
"Vậy nói tin xấu trước!", Hồng Trần Tuyết thả ly trà xuống: "Theo nguồn tin đáng tin cậy, Vũ Hóa Thần Triều, Thái Thanh Cung và Chí Tôn Thành đã không còn ở Huyền Hoang, tất cả đều vượt qua biển sao đi vào chỗ sâu trong tinh không".
"Bắt thần tử của ba nhà lại chẳng ích gì, phí cả công", Vô Nhai bĩu môi.
"Chắc hẳn là không còn liên lạc được với thần tử nhà mình nên mới trốn đi", Quỳ Vũ Cương trầm ngâm nói.
"Biết ngay sẽ bứt dây động rừng mà, chạy nhanh ghê!"
"Còn tin tức tốt?", Tạ Vân nhìn Hồng Trần Tuyết hỏi.
"Bảy Thánh Địa chạy mất ba, nhưng Phiêu Miểu Cung, Thiên Phạt Thánh Địa, Thương Linh Điện và Nhật Nguyệt Thần Giáo thì vẫn còn ở Huyền Hoang, hơn nữa cũng tìm được nói ẩn núp của họ", Hồng Trần Tuyết nói xong bèn bóp nát một cái thẻ ngọc, vô số thần thức bay vào trong thần hải của mọi người có mặt ở đâu.
"Một cái ở Đông Hoang, một cái Nam Vực, một cái ở Bắc Nhạc, phân bố đủ các nơi luôn!", Yêu Vương đọc thông tin xong không khỏi cảm thán.
"Thần tử Phiêu Miểu, Thiên Phạt, Thương Linh và Nhật Nguyệt đều ở trong ổ của nhà mình. Cái này khá tốt, đỡ phải mất công đi tìm".
"Hai thằng ôn Kim Ô và Côn Bằng thì sao?", đám Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng hét lên.
"Cũng tìm được rồi", Hồng Trần Tuyết khẽ cười, lại bóp nát một thẻ ngọc, lại có vô số luồng thần thức bay ra.
"Cơ sở tình báo của Thiên Đình Đại Sở đúng là khủng bố!", Nam Đế, Bắc Thánh thổn thức, Long Kiếp, Thanh Long cũng chậc lưỡi.
Giờ mới qua mấy ngày đã có thể tìm được hết những kẻ thù trong Hồng Hoang mênh mông này, cũng đủ để thấy khủng bố như nào.
Không biết, nếu để họ biết mạng lưới tình báo ấy chỉ có mười triệu người thì có trực tiếp ngây ngốc hay không? Số lượng cỡ đó thì phải khổng lồ cỡ nào.
"Tiếc là không tìm được Phượng Tiên!", Hồng Trần Tuyết thở dài: "Cô ta y như bốc hơi khỏi thế gian vậy".
"Không cần tìm cô ta nữa, ta biết cô ta ở đâu!", Diệp Thành bình tĩnh nói với giọng hết sức chắc chắn.
"Ngươi biết?", mọi người ở đây đều ghé mắt nhìn sang.
"Trước cứ mặc kệ cô ta, để lại đến cuối cùng rồi tính sổ".
"Nói thẳng đi! Định làm thế nào?", Cổ Tam Thông vén tay áo lên nói: "Mẹ nó, chỉ chờ đánh một trận thôi đó".
"Lão đại, đám Kim Ô, Côn Bằng sẽ giao cho ngươi", Diệp Thành nhìn về phía Quỳ Ngưu: "Ngươi có thể tùy tiện chọn các cao thủ Thiên Đình đi theo, phải bắt hết bọn chúng về đây".
"Yên tâm, cứ giao cho ta", Quỳ Ngưu vỗ ngực, có thể nói là đã có toan tính hết rồi.
"Vậy thì kế tiếp chính là bốn Thánh Địa", Diệp Thành tiếp tục nói: "Để tránh bứt dây động rừng lại có người bỏ chạy, ta quyết định đánh hết một lượt".
"Đánh hết một lượt?". mọi người đều cau mày.
"Tuy Thiên Đình rất đông, lại chỉ có một Đại Thánh là Diệm Phi, một đánh bốn sẽ tổn thất cực kỳ nặng nề", Huyết Vương nói: "Chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn".
"Hồng Trần Tuyết, giới thiệu đội hình cao thủ của bốn nhà kia cho mọi người nghe đi", Diệp Thành nhấp một ngụm nước trà nói.
"Trăm năm trước, bốn nhà đó đều bị Diệp Thành giết chết mất ba vị Đại Thánh, Chuẩn Đế Binh trấn phái cũng bị Diệp Thành cướp đi. Sau trăm năm, đội ngũ của họ vẫn không thể khinh thường, có ba vị Đại Thánh, Thánh Vương và Chuẩn Thánh Vương cũng có rất nhiều", Hồng Trần Tuyết khẽ nói.
"Ngay cả như vậy, những cao thủ đỉnh cấp của Thiên Đình cũng chẳng thể so với họ", Quỳ Vũ Cương lắc đầu nói.
"Ta đã được chứng kiến sự khủng bố của Đại Thánh", Quỷ Vương chậm rãi nói: "Đương nhiên là có thể đánh được, nhưng vấn đề là Thiên Đình cũng sẽ vì vậy mà tổn thất nặng nề".
"Ta đã nghĩ đến chuyện này và cũng có kế sách đối phó", Diệp Thành cười nói: "Bọn họ có kế Trương Lương, ta cũng có thang qua tường".
"Lão phu bấm tay tính toán, tên nhóc này lại định chơi xấu", Vô Nhai Đạo Nhân mặt mày đầy thâm ý nói.
"Kệ nó là gì, dùng tốt là được", Cổ Tam Thông liếc Diệp Thành bảo: "Nào, nói nghe cái thang qua tường của ngươi xem".