Ấy?
Nghe vậy, Diệp Thành vội hỏi: “Long tộc của ngươi cũng có nội chiến sao?”
“Nói thừa”, Thái Hư Cổ Long nói bằng giọng khó chịu: “Con người các ngươi chẳng phải cũng đánh nhau liên miên sao? Có điều mặc dù Long tộc ta có nội chiến nhưng vào thời điểm then chốt vẫn đồng lòng chiến đấu với bên ngoài, Thái Hư Cổ Long ta hùng bá cả Thái Cổ, Bá Vương Long Tộc chính là chư hầu của Long tộc ta”.
“Đúng là được mở mang tầm mắt”, Diệp Thành tặc lưỡi.
“Đừng nói những điều vô dụng này nữa, mau nôn long huyết ra”.
“Đã vào cơ thể ta rồi, làm sao nôn ra được?”, Diệp Thành nói rồi không quên chỉ vào hình rồng màu vàng kim trong vùng đan hải của mình, nói: “Thấy không, nó chơi trong vùng đan hải của ta vui lắm”.
“Mẹ kiếp, mau nôn ra cho ta”.
“Không được, ta bỏ tiền ra mới mua được đấy”.
“Ta…”
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân đã đập cửa từ bên ngoài.
Hôm nay là ngày Đại hội đấu thạch tiếp diễn, hai người muốn kéo Diệp Thành đến chơi tiếp, biết đâu đợt đá lần trước đã được đổi thành đá mới?
Cuối cùng cửa cũng mở, Diệp Thành bước ra.
Hế?
Hửm?
Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân một giây trước mặt còn tối sầm, giây sau đã đồng loạt ngạc nhiên thốt lên, quan sát Diệp Thành từ trên xuống dưới một lượt: “Hôm qua ta nhớ ngươi còn ở cảnh giới Linh Hư tầng thứ nhất, sao hôm nay đã thành tầng thứ năm rồi?”
“Nào nào, tiểu gia kể cho hai người nghe một chuyện”, Diệp Thành khoác tay lên vai Ngô Tam Pháo và vai Thái Ất Chân Nhân, vừa đi vừa nói với vẻ thâm sâu: “Hôm qua ta nằm mơ, ta mơ thấy hai con chó điên, chúng nó cứ thế lao vào cắn ta, mà ta đâu có làm gì đâu, vì thế ta cắm đầu chạy, chạy và chạy…”
Diệp Thành miêu tả rất sinh động, nhưng hắn lại không thấy mặt Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân đã tối xầm cả lại.
Ruỳnh! Loảng xoảng! Ầm!
Ngay sau đó, những âm thanh như thế này vang lên, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân mỗi người cầm một con dao làm bếp đuổi theo Diệp Thành.
“Thấy chưa, ta nói rồi mà! Giấc mơ thành hiện thực rồi, hai con chó điên”, Diệp Thành chạy đằng trước còn không quên quay đầu lại chửi vài câu.
Không biết đến lúc nào ba người mới mặt mũi bầm dập tới trước một căn lầu gác.
Vì chuyện ba ngày trước nên thành cổ Thiên Long đã đổi địa điểm tổ chức Đại hội đấu thạch tới đây, nếu vẫn dùng thế giới nhỏ trong không gian lúc trước sợ rằng sẽ dễ nhớ lại sự việc lần đó.
Nghe vậy, Diệp Thành vội hỏi: “Long tộc của ngươi cũng có nội chiến sao?”
“Nói thừa”, Thái Hư Cổ Long nói bằng giọng khó chịu: “Con người các ngươi chẳng phải cũng đánh nhau liên miên sao? Có điều mặc dù Long tộc ta có nội chiến nhưng vào thời điểm then chốt vẫn đồng lòng chiến đấu với bên ngoài, Thái Hư Cổ Long ta hùng bá cả Thái Cổ, Bá Vương Long Tộc chính là chư hầu của Long tộc ta”.
“Đúng là được mở mang tầm mắt”, Diệp Thành tặc lưỡi.
“Đừng nói những điều vô dụng này nữa, mau nôn long huyết ra”.
“Đã vào cơ thể ta rồi, làm sao nôn ra được?”, Diệp Thành nói rồi không quên chỉ vào hình rồng màu vàng kim trong vùng đan hải của mình, nói: “Thấy không, nó chơi trong vùng đan hải của ta vui lắm”.
“Mẹ kiếp, mau nôn ra cho ta”.
“Không được, ta bỏ tiền ra mới mua được đấy”.
“Ta…”
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân đã đập cửa từ bên ngoài.
Hôm nay là ngày Đại hội đấu thạch tiếp diễn, hai người muốn kéo Diệp Thành đến chơi tiếp, biết đâu đợt đá lần trước đã được đổi thành đá mới?
Cuối cùng cửa cũng mở, Diệp Thành bước ra.
Hế?
Hửm?
Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân một giây trước mặt còn tối sầm, giây sau đã đồng loạt ngạc nhiên thốt lên, quan sát Diệp Thành từ trên xuống dưới một lượt: “Hôm qua ta nhớ ngươi còn ở cảnh giới Linh Hư tầng thứ nhất, sao hôm nay đã thành tầng thứ năm rồi?”
“Nào nào, tiểu gia kể cho hai người nghe một chuyện”, Diệp Thành khoác tay lên vai Ngô Tam Pháo và vai Thái Ất Chân Nhân, vừa đi vừa nói với vẻ thâm sâu: “Hôm qua ta nằm mơ, ta mơ thấy hai con chó điên, chúng nó cứ thế lao vào cắn ta, mà ta đâu có làm gì đâu, vì thế ta cắm đầu chạy, chạy và chạy…”
Diệp Thành miêu tả rất sinh động, nhưng hắn lại không thấy mặt Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân đã tối xầm cả lại.
Ruỳnh! Loảng xoảng! Ầm!
Ngay sau đó, những âm thanh như thế này vang lên, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân mỗi người cầm một con dao làm bếp đuổi theo Diệp Thành.
“Thấy chưa, ta nói rồi mà! Giấc mơ thành hiện thực rồi, hai con chó điên”, Diệp Thành chạy đằng trước còn không quên quay đầu lại chửi vài câu.
Không biết đến lúc nào ba người mới mặt mũi bầm dập tới trước một căn lầu gác.
Vì chuyện ba ngày trước nên thành cổ Thiên Long đã đổi địa điểm tổ chức Đại hội đấu thạch tới đây, nếu vẫn dùng thế giới nhỏ trong không gian lúc trước sợ rằng sẽ dễ nhớ lại sự việc lần đó.