*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ôi trời!
Ngay sau đó, Diệp Thành liền nghe thấy tiếng gầm của Thái Hư Cổ Long, đôi mắt nó sáng lên dị thường.
“Ngươi lấy thứ này ở đâu ra vậy?”, Thái Hư Cổ Long vội hỏi lại.
“Ta mua được”.
“Mua được?”, Thái Hư Cổ Long quẫy đuôi thật mạnh, khí tức cũng nhanh hơn bao giờ hết: “Mua ở đâu, ngươi cũng mua cho ta một xe đi, về rồi ta trả tiền cho ngươi gấp đôi”.
“Không phải trò đùa đâu”, Diệp Thành bất giác lên tiếng mắng chửi: “Vì thứ này mà ta mất đi chín triệu linh thạch, khuynh gia bại sản rồi”.
“Chín triệu là cái quái gì”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng mắng chửi sang sảng: “Ngươi có biết đó là gì không? Chín triệu linh thạch, nếu như ở Hồng Hoang Đại Lục thì dù có là chín mươi triệu ngươi cũng không có cơ hội mua được một viên nhỏ bé bằng nắm tay đâu”.
“Chín…chín mươi triệu?”, nghe Thái Hư Cổ Long nói xong, Diệp Thành cảm thất choáng váng, vả lại chín mươi triệu mới chỉ mua được một viên to bằng nắm tay, mẹ kiếp, đúng là vật vô giá.
“Vậy nó rốt cục là gì?”, mặc dù đầu óc choáng váng nhưng Diệp Thành vẫn sốt ruột vội hỏi.
“Đại La Thần Thiết”, Thái Hư Cổ Long nói từng từ một.
“Nó đáng tiền vậy sao?”
“Thừa lời, đó là vật trời ban, chính là sự huyễn hoá từ cơ thể xác thịt Đại La Kim Tiên trong truyền thuyết, mang theo tinh hoa của trời đất, hấp thụ thần huy của nhật nguyệt, trải qua nhiều năm tháng tẩy luyện mới có được thần thiết, đó chính là nghịch thiên thần thiết luyện chế tiên khí, cho dù là chí tôn của Thái Hư Cổ Long ta thì năm xưa cũng phải tìm khắp chư thiên vạn vực cũng mới chỉ tìm được một viên to bằng nắm tay thôi.
“Ôi trời ơi, phát tài rồi”, Diệp Thành mừng quýnh.
Trong giới tu sĩ, binh khí dễ luyện nhưng thần thiết lại khó tìm, thế gian này chưa bao giờ thiếu người luyện binh khí, chỉ thiếu thần liệu nghịch thiên mà thôi.
“Ngươi lấy ở đâu ra vậy chứ?”, Thái Hư Cổ Long nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành bằng ánh mắt hiếu kì.
“Ta mua được ở đại hội đấu thạch, nghe nói những viên linh thạch đó được đào ra trong Thập Vạn Đại Sơn, ta thấy cũng không tồi nên mua về, không ngờ xẻ ra thì bên trong lại có Đại La Thần Thiết như ngươi nói”.
Diệp Thành không che giấu gì, cứ thế trả lời sự thực, vả lại hắn còn muốn hỏi một số bí mật liên quan về Thập Vạn Đại Sơn và Đại La Thần Thiết, nói không chừng còn có bảo bối nghịch thiên nào khác.
“Thập vạn đại sơn?”, phía này, Thái Hư Cổ Long lẩm bẩm, nó nheo mắt, ánh mắt bất định.
“Ngươi nghe nói bao giờ chưa?”
Ôi trời!
Ngay sau đó, Diệp Thành liền nghe thấy tiếng gầm của Thái Hư Cổ Long, đôi mắt nó sáng lên dị thường.
“Ngươi lấy thứ này ở đâu ra vậy?”, Thái Hư Cổ Long vội hỏi lại.
“Ta mua được”.
“Mua được?”, Thái Hư Cổ Long quẫy đuôi thật mạnh, khí tức cũng nhanh hơn bao giờ hết: “Mua ở đâu, ngươi cũng mua cho ta một xe đi, về rồi ta trả tiền cho ngươi gấp đôi”.
“Không phải trò đùa đâu”, Diệp Thành bất giác lên tiếng mắng chửi: “Vì thứ này mà ta mất đi chín triệu linh thạch, khuynh gia bại sản rồi”.
“Chín triệu là cái quái gì”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng mắng chửi sang sảng: “Ngươi có biết đó là gì không? Chín triệu linh thạch, nếu như ở Hồng Hoang Đại Lục thì dù có là chín mươi triệu ngươi cũng không có cơ hội mua được một viên nhỏ bé bằng nắm tay đâu”.
“Chín…chín mươi triệu?”, nghe Thái Hư Cổ Long nói xong, Diệp Thành cảm thất choáng váng, vả lại chín mươi triệu mới chỉ mua được một viên to bằng nắm tay, mẹ kiếp, đúng là vật vô giá.
“Vậy nó rốt cục là gì?”, mặc dù đầu óc choáng váng nhưng Diệp Thành vẫn sốt ruột vội hỏi.
“Đại La Thần Thiết”, Thái Hư Cổ Long nói từng từ một.
“Nó đáng tiền vậy sao?”
“Thừa lời, đó là vật trời ban, chính là sự huyễn hoá từ cơ thể xác thịt Đại La Kim Tiên trong truyền thuyết, mang theo tinh hoa của trời đất, hấp thụ thần huy của nhật nguyệt, trải qua nhiều năm tháng tẩy luyện mới có được thần thiết, đó chính là nghịch thiên thần thiết luyện chế tiên khí, cho dù là chí tôn của Thái Hư Cổ Long ta thì năm xưa cũng phải tìm khắp chư thiên vạn vực cũng mới chỉ tìm được một viên to bằng nắm tay thôi.
“Ôi trời ơi, phát tài rồi”, Diệp Thành mừng quýnh.
Trong giới tu sĩ, binh khí dễ luyện nhưng thần thiết lại khó tìm, thế gian này chưa bao giờ thiếu người luyện binh khí, chỉ thiếu thần liệu nghịch thiên mà thôi.
“Ngươi lấy ở đâu ra vậy chứ?”, Thái Hư Cổ Long nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành bằng ánh mắt hiếu kì.
“Ta mua được ở đại hội đấu thạch, nghe nói những viên linh thạch đó được đào ra trong Thập Vạn Đại Sơn, ta thấy cũng không tồi nên mua về, không ngờ xẻ ra thì bên trong lại có Đại La Thần Thiết như ngươi nói”.
Diệp Thành không che giấu gì, cứ thế trả lời sự thực, vả lại hắn còn muốn hỏi một số bí mật liên quan về Thập Vạn Đại Sơn và Đại La Thần Thiết, nói không chừng còn có bảo bối nghịch thiên nào khác.
“Thập vạn đại sơn?”, phía này, Thái Hư Cổ Long lẩm bẩm, nó nheo mắt, ánh mắt bất định.
“Ngươi nghe nói bao giờ chưa?”