Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là một vùng biển tối tăm, không nhìn thấy tận cùng, sâu thẩm, chết chóc, lạnh lẽo.

Nhìn kỹ thì thấy có một tia sáng vàng yếu ớt đang le lói nơi góc vùng biển.

Đó là một người toàn thân đầy máu, máu của hắn màu vàng rực rỡ, tô điểm thêm ánh sáng cho vùng biển đen.

Người này không cần phải nói, chính là Diệp Thành.

Kể từ khi bước chân vào đầm vô vọng, sau khi bị sóng biển nhấn chìm, hắn đã biến mất, không biết đã trôi dạt bao lâu trong vùng biển đen kịt này.

Lão Đại!

Lão Đại!

Không biết đến khi nào, trong đầm vô vọng tĩnh lặng chết người mới vang lên giọng nói yếu ớt.

Giọng nói phát ra từ trong cơ thể Diệp Thành, đó là tiên hoả và thiên lôi, họ đều có linh trí, lúc này đang gọi Diệp Thành.

Nhưng vì chủ nhân nên họ cũng bị áp chế, sấm sét thiên lôi vô cùng tối, ngọn lửa tiên hoả dập dờn, gần bị dập tắt.

May thay họ vẫn chưa chìm vào giấc ngủ sâu, vẫn có thể gọi Diệp Thành.

Gừ! Gừ! Gừ!

Cùng gọi hắn còn có Đan Tổ Long Hồn và chiến long, tuy chúng không thể nói nhưng cũng liên tục phát ra tiếng rồng gầm để gọi.

Vì có họ liên tục gọi nên Diệp Thành mới hơi nhúc nhích một chút.

Giây tiếp theo, hắn mệt mỏi mở mắt ra, đôi mắt mông lung, hoang mang nhìn thế giới xa lạ trước mặt.

“Ta còn sống sao?”, giọng Diệp Thành khàn khàn kiệt sức, hắn khó khăn ngồi dậy, mặt cắt không còn giọt máu, yếu ớt vô cùng.

“Còn sống, chúng ta đều còn sống”, Diệp Thành tỉnh lại, tiên hoả và thiên lôi lại có thêm sinh khí, giọng nói phấn chấn hơn, thậm chí Đan Tổ Long Hồn và chiến long cũng mừng rỡ rít lên.

“Ta vẫn đang ở đầm vô vọng”, Diệp Thành liếc nhìn bốn phương, hắn chỉ nhìn thấy vùng biển đen kịt.

“Cảm giác giống như ở hoang mạc, có một sức mạnh bí ẩn làm hoà tan linh lực, tinh khí và chân nguyên”, Diệp Thành lẩm bẩm, bởi vì hắn cảm nhận rõ ràng tinh nguyên trong cơ thể đang mất dần, cảm giác này giống hệt khi ở hoang mạc ngày đó.

“Hộ pháp”, Diệp Thành vỗ vào túi đựng đồ, đan dược không ngừng bay ra rồi vỡ tung, tinh nguyên của đan dược được hắn hấp thu hết vào cơ thể.

Đây là cấm địa, hắn cần trở lại trạng thái đỉnh phong trong thời gian ngắn nhất để ứng phó với nguy hiểm có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Rắc! Rắc!

Ngay sau đó, trong cơ thể hắn vang lên tiếng xương cốt va chạm, những bí thuật chữa lành vết thương như Man Hoang Luyện Thể, Tiên Luân Thiên Sinh đều đang hoạt động.

Toàn thân hắn bốc cháy, xương đã gãy được nối liền, da thịt thối rữa cũng lành lại, lực huyết mạch và thánh huyết cũng đang tôi luyện cơ thể khiến cho từng tấc da trên người hắn đều phát ra ánh sáng rực rỡ.

Đầm vô vọng lại lần nữa rơi vào trạng thái im lặng chết chóc.

Mọi thứ đang diễn ra một cách có trật tự.

...

Choang! Rắc! Keng!

Những âm thanh như vậy vang lên chưa bao giờ dứt ở Bàn Long Hải Vực.

Cho đến khi bình minh ló dạng mới dừng lại.

Nhìn từ xa, hàng triệu người vây quanh đại đỉnh, cảnh tượng vô cùng tráng lệ.

Lại nhìn đến những ông lão đó, ai cũng đều ngồi xổm dưới đất, vành mắt đỏ au nhìn Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Bọn họ ai cũng rất lợi hại, hết thần binh này tới thần binh khác, chém cả một đêm cũng không chém mở được Hỗn Độn Thần Đỉnh, ngược lại còn bị Hỗn Độn Thần Đỉnh hút hết tinh tuý của binh khí.

Được rồi! Chủ nhân của ngươi đã bị chúng ta dồn vào chỗ chết, ngươi cứng thật đấy!

“Tư Đồ Liêu, chiến mâu Huyền Thiên của ngươi đâu? Lấy ra thử đi”, đến một lúc nào đó, Huyết Linh lão tổ quay sang nhìn ông lão tóc bạc bên cạnh.

“Không… Không mang”, Tư Đồ Liêu lắc đầu như trống bỏi.

“Sử dụng pháp khí cảnh giới Thiên đi!”, cuối cùng vẫn là Thị Huyết Diêm La lạnh lùng lên tiếng.

“Sử dụng pháp khí cảnh giới Thiên?”, các ông lão đều cau mày, bao nhiêu thần binh đều đã vỡ, muốn chém mở Hỗn Độn Thần Đỉnh chỉ có thể sử dụng pháp khí cảnh giới Thiên.

Nhưng mọi người cau mày mãi, cuối cùng vẻ mặt ai cũng trở nên cực kỳ quái dị.

Nếu pháp khí cảnh giới Thiên cũng không mở được Hỗn Độn Thần Đỉnh thì sao?

Nếu pháp khí cảnh giới Thiên cũng bị phá vỡ thì sao?

Điều này cũng không phải không thể, bởi vì Hỗn Độn Thần Đỉnh cực kỳ cứng.

Vì thế, những lão tổ có pháp khí cảnh giới Thiên làm như không nghe thấy, bọn họ không dám cược, nếu pháp khí cảnh giới Thiên thật sự bị phá vỡ, chắc lão tổ tông sẽ nhảy ra khỏi quan tài tìm họ tính sổ.

“Đều không đồng ý à?”, Thị Huyết Diêm La nhìn quanh một lượt, cười nhạt: “Nếu không đồng ý thì Hỗn Độn Thần Đỉnh sẽ thuộc về Thị Huyết Điện ta, không phải ta không chia cho các ngươi mà là các ngươi không muốn!”

“Hay là thử xem?”, mười mấy lão tổ ngẩng đầu lên.

Nhưng vấn đề là, thử ư? Rất dễ mất cả chì lẫn chài đó!

Từ chuyện lúc trước, bây giờ không còn ai sẵn sàng đứng ra làm chim đầu đàn, lỡ như vỡ thì sẽ là tổn thất lớn.

“Đừng lề mề nữa, mau lên”, một ông lão áo tím mất kiên nhẫn nhìn mười mấy người.

“Nói thôi thì dễ lắm”, Huyết Linh lão tổ hừ lạnh.

“Cũng không còn cách nào nữa, ai bảo các ngươi có pháp khí cảnh giới Thiên chứ?”, ông lão áo tím đó nhún vai, mặt cực kỳ dày.

“Huyết Linh đạo hữu, Huyết Linh thế gia ngươi làm mẫu trước đi!”, Thị Huyết Diêm La hứng thú nhìn Huyết Linh lão tổ, hơn nữa còn là nụ cười hả hê cười trên nỗi đau khổ của người khác, dường như ông ta vẫn đang khó chịu vì chuyện xảy ra trước đó.

“Thị Huyết Điện cũng có pháp khí cảnh giới Thiên mà, tại sao lại bắt Huyết Linh thế gia làm trước?”, Huyết Linh lão tổ cười khẩy.

“Là các ngươi tự đòi phân”, Thị Huyết Diêm La nhún vai xoè tay.

“Ngươi…”

“Hai vị, các vị đạo hữu, nghe ta nói một câu đi”, một ông lão áo đen đứng ra, khẽ vuốt râu rồi bảo: “Nếu các vị đều không đồng ý thì chúng ta công bằng một chút, bốc thăm đi”.

“Bốc thăm?”

“Đúng, bốc thăm”.

“Ta đồng ý”, Huyết Linh lão tổ đồng ý ngay, nói xong còn liếc mắt cười khẩy nhìn Thị Huyết Diêm La: “Nhưng thế lực nào có pháp khí cảnh giới Thiên đều phải tham gia, đừng ai hòng lừa gạt cho qua chuyện”.

Lần này sắc mặt Thị Huyết Diêm La đột nhiên trở nên âm trầm, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa! Ngươi nhằm vào lão tử từ đầu đúng không!

“Đồng ý!”, Thị Huyết Diêm La lạnh lùng khịt mũi.

“Vật bắt đầu đi!”, ông lão áo đen phất tay lấy ra hơn mười miếng ngọc giản, sau đó khắc lên trên, sau khi khắc xong thì đưa ra trước mặt mọi người: “Chúng ta có mười lăm pháp khí cảnh giới Thiên, trên mỗi miếng ngọc giản đều khắc một con số, từ một đến mười lăm, việc tiếp theo không cần ta nói nhiều đúng không? Bao nhiêu người đều nhìn, đừng giở trò lừa bịp, tất cả dựa vào may mắn”.

“Được”.

“Bắt đầu”, ông lão áo đen cho mười lăm miếng ngọc giản vào ống trúc rồi nhìn mọi người: “Ai rút trước?”

“Dựa vào vận may mà! Để ta bốc trước”, một ông lão mặc áo huyết bào tiến lên trước, đưa tay vào, loay hoay một hồi cũng không thấy ông ta lấy ngọc giản ra, ai không biết còn tưởng ông ta đang chơi mạt chược bên trong ấy chứ.

“Nhanh lên”, Thị Huyết Diêm La hừ lạnh.

“Vội cái gì, bây giờ ta lấy ra đây”, ông lão áo huyết bào chẳng để tâm, lấy ra một miếng ngọc giản, thấy trên đó viết chữ “sáu” thì vui vẻ ra mặt.

Tiếp theo, các ông lão khác lần lượt tiến lên, cũng loay hoay một hồi mới rút, hàng triệu nghìn nhìn mà thấy bực.

Chậc chậc chậc!

Nhìn cảnh tượng kinh hãi này, Phục Nhai ngồi trước màn nước trong đại điện Thiên Huyền Môn liên tục tặc lưỡi: “Lão tử sống mấy nghìn năm cũng chưa thấy cảnh tượng nào nhảm nhí thế này”.

“Đây chính là bản chất ngươi lừa ta gạt của con người”, phía sau truyền đến giọng nói ung dung của Đông Hoàng Thái Tâm.

Bà ta khá nhàn nhã, ngả người trên ghế thản nhiên lật xem sách cổ, chẳng hề để ý đến chuyện vô nghĩa ở Bàn Long Hải Vực.

Thấy vậy, Phục Nhai đi tới: “Ta nói này Thánh chủ, người thật sự không lo lắng cho tiểu tử Diệp Thành kia chút nào à?”

“Ta lo lắng thì có ích gì?”, Đông Hoàng Thái Tâm nhún vai: “Nếu hắn sống sót trở ra thì là tốt số, nếu chết trong đó thì cũng là số hắn vốn vậy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK