Thấy Quỳ Ngưu tràn ngập sức chiến đấu, Diệp Thành cũng không nói gì mà chỉ mỉm cười.
Hắn vẫn khá hiểu biết về sức chiến đấu của Quỳ Ngưu, một chín một mười với Đế Cửu Tiên, nhưng nếu chống lại Tây Tôn thì phân nửa sẽ thua. Diệp Thành đã sớm trải nghiệm sức mạnh của y.
Đang nói, khóe miệng hắn lại trào ra một dòng máu tươi, song lại có màu đen còn trộn lẫn sấm sét.
Quỳ Ngưu cau mày, híp mắt lại, xung quanh tràn ngập sát khí, nhìn chằm chằm vào nguyên thần Diệp Thành nói: "Lão Thất, rốt cuộc là ngươi tu luyện công pháp gì vậy? Sao phản phệ lại bá đạo như thế?"
"Bệnh cũ rồi, không sao!", Diệp Thành cười an ủi, lau vết máu nơi khóe miệng, cũng không định giải thích với Quỳ Ngưu. Kiếm Thần còn bó tay càng đừng nói là Quỳ Ngưu.
"Càng ngày càng không hiểu ngươi", Quỳ Ngưu khẽ than, trong mắt lóe lên một vẻ sâu xa.
Diệp Thành cười, chỉ lo vùi đầu uống rượu, sự cắn trả của Chu Thiên Diễn Hóa đúng là vô cùng bá đạo.
Đến nay, hắn vẫn chưa tìm được sức mạnh nào ngăn cản nó ăn mòn. Tính trời tính đất, cuối cùng tính không lại vận mệnh. Sự suy diễn tính toán có một không hai, suy cho cùng sẽ phải trả một cái giá đắt.
Trời dần tối, khách khứa trong tiệm cũng thưa thớt dần, có vài ba kẻ nghiện rượu say xỉn trốn trong góc uống rượu giải sầu, mắt say lờ đờ, ợ hết tiếng này đến tiếng khác.
"Nghe gì chưa? Lôi Đình Chiến Thể lại giết chết một vị Chuẩn Thánh Vương đó", Diệp Thành vốn định đứng dậy rời đi nghe thấy câu nói kia lại tự giác ngồi trở về.
Chẳng mấy chốc, có ba bóng người lần lượt bước vào quán. Trong đó có một ông lão trông hết sức lôi thôi, một người đàn ông cao to vạm vỡ đầu trọc, người thứ ba lại bình thường nhất, chỉ là một thiếu niên trông khá tuấn tú.
Bất kể là thiếu niên tuấn tú, người đàn ông đầu trọc hay ông lão lôi thôi thì đều là những đại năng có tu vi Chuẩn Thánh. Tuổi tác cũng gần ngàn tuổi.
Ba người hẳn là từ xa đến, đều phong trần mệt mỏi. Họ vừa ngồi xuống, người đàn ông đầu trọc đã chửi ầm lên: "Ông đây tận mắt nhìn thấy, Chuẩn Thánh Vương của Yêu Tộc thật sự bị xé xác chết tươi".
"Ta cũng không biết Lôi Đình Chiến Thể kia xuất hiện lúc nào...", thiếu niên tuấn tú thổn thức: "Gần đây, Yêu Tộc vì truy nã hắn ta mà đã bỏ ra rất nhiều. Tiền thưởng thôi cũng đủ để xây dựng một đội quân tu sĩ. Nhưng nhiều người như vậy lại không thể bắt được hắn ta".
"Huyền Hoang đúng là xuất hiện nhân tài lớp lớp", ông lão lôi thôi khoanh tay, liên tục chậc lưỡi: "Trước có Hoang Cổ Thánh Thể, sau có Lôi Đình Chiến Thể, kẻ nào kẻ nấy đều mạnh!"
"Chiến thể vẫn kém thánh thể chút", người đàn ông đầu trọc nốc một ly rượu nói.
"Xét về độ gây chuyện thì phải nể Hoang Cổ Thánh Thể, kia mới là một kẻ tàn nhẫn. Từ biển sao Huyền Hoang đến đại hội Dao Trì rồi lại tới thành cổ Đông Hoang. Từ thành cổ đến di tích viễn cổ rồi lại tới Nam Vực. Cả chặng đường đều vô cùng hoành tráng, gây ra chấn động sóng xô đè sóng trước, anh tài chết trong tay hắn không thể tính bằng người nữa mà là từng đám".
"Đông Hoang, Trung Châu, Nam Vực. Năm vực trong Huyền Hoang thì đã có ba cái bị hắn quậy tới long trời lở đất".
"Tiếc là, dù thánh thể có mạnh đến thế nào cũng khó thoát khỏi sự truy nã của Vạn Tộc", thiếu niên tuấn tú bất đắc dĩ lắc đầu: "Một yêu nghiệt tuyệt thế như vậy lại chôn thây nơi Minh Thổ, khiến người ta không khỏi cảm thán".
"Có thể thấy, Lôi Đình Chiến Thể cũng sẽ noi theo bước chân của Thánh Thể. Sau lưng không có thế lực hùng mạnh làm chỗ dựa, sức một người thì làm sao địch lại những gia tộc giáo phái lớn. Thánh Thể kia chính là ví dụ đẫm máu".
"Còn chẳng phải là thế sao? Chúng ta...", ông lão lôi thôi còn chưa nói xong đã cứng đờ bởi vì có một bóng người y như quỷ mị vèo một cái xuất hiện bên cạnh bàn của bọn họ. Người đến không ai khác chính là Diệp Thành khoác áo choàng đen, đeo mặt nạ quỷ trông vô cùng thần bí.
"Ngươi là ai?", thiếu niên tuấn tú và người đàn ông đầu trọc liếc hắn, đánh giá Diệp Thành một lượt. Tụi này đang nói rôm rả, ngươi lại vèo một cái xông đến, sợ tới mức ông đây suýt nữa thì đái trong quần.
"Bữa cơm hôm nay của ba vị, ta mời", Diệp Thành mỉm cười, phóng khoáng nói.
"Cái này... cái này thì ngại quá", có người mời uống rượu, ba người thoáng chốc vui vẻ ra mặt.
"Mới nãy nghe ba vị nói đến Lôi Đình Chiến Thể, tại hạ cũng thích nghe ngóng", Diệp Thành ngồi xuống cười nhìn ba người: "Không biết giờ Chiến Thể kia đang ở đâu, ta cũng muốn gặp một lần".
"Lần gần đây nhất là ở ngoài thành Phật Độ, là nơi hắn vừa giết Chuẩn Thánh Vương của Yêu Tộc", người đàn ông đầu trọc nói, bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, hắn ta hiểu.
"Ngoài thành Phật Độ...", Diệp Thành lẩm bẩm, trong đầu hiện lên một tấm bản đồ, bên trong có thành Phật Độ, là chốn Phật Môn yên tĩnh, cách nơi này khá xa, ít nhất cũng phải tám triệu dặm.
"Lần này, Yêu Tộc quả thật đã bị chọc điên", thiếu niên tuấn tú uống một ngụm rượu, tiếp lời: "Hạ lệnh truy nã, kêu gọi khắp nơi đuổi giết Chiến Thể, trận thế vô cùng đồ sộ".
"Một đời thiên kiêu như thần tử Phượng Hoàng, Thần Tộc, Ma Tộc, Tiên Tộc và Tịch Diệt Thần Thể cũng tham gia. Họ đều coi Chiến Thể làm đối tượng để rèn luyện, tranh nhau đuổi giết. Ai cũng tuyên bố muốn giẫm lên máu thịt của Chiến Thể tranh tài trên con đường xưng Đế".
"Song cũng phải nói Chiến Thể kia cũng vô cùng yêu nghiệt, thần tộc Yêu Tộc và các tộc khác bày ra trận thế khổng lồ như vậy mà vẫn không bắt được hắn ta", ông lão lôi thôi cũng chen vào một câu, thổn thức không thôi.
"Xuất quỷ nhập thần, ngang ngửa Thánh Thể kia ấy chứ", người đàn ông đầu trọc uống đỏ mặt tía tai.