Khốn nạn! Đại Thánh Huyết Nhạn giận dữ hét lên, chưởng Diệp Thành một chưởng, nhưng Diệp Thành lại chơi xấu, lại dùng phép Di Thiên Hoán Địa, đổi vị trí với một người tộc Huyết Nhạn ở cách đó hơn một ngàn trượng.
Lại là huyết kiếp! Chuẩn Thánh ta đây bị giết còn Diệp Thành thì lại chạy ra phía sau, phía sau đều là Thánh Nhân và Chuẩn Thánh Vương, tất cả đều bị hắn chém chết để mở đường máu.
“Khóa không gian, phá phép Di Thiên Hoán Địa”. Đại Thánh tộc Côn Bằng giận dữ hét lên, khởi động pháp khí bản mệnh, Đại Thánh của các tộc khác cũng không ngốc, họ cầm bí pháp, phong ấn không gian thiên địa.
Phép Di Thiên Hoán Địa bị cản trở, Diệp Thành điên cuồng vung kiếm Chuẩn Đế, liên tục chém, cố mở ra con đường máu giữa biển người, không ai dưới cấp Đại Thánh có thể cản được kiếm của hắn.
“Phong ấn cho ta!”. Mấy Đại Thánh nối đuôi nhau xông đến, hợp lực khởi động thiên võng cấp Đại Thánh thả từ trên trời xuống, muốn bắt sống Diệp Thành, đấy là pháp khí phong ấn, chuyên dùng để bắt người.
Đương nhiên Diệp Thành không dám đương đầu ra, quan trọng nhất là hắn không thể bị nhốt lại, một khi bất cẩn chậm chân một chút thì sẽ có vô số cao thủ ập đến, dù hắn thật sự là Đại Thánh thì cũng khó thoát được.
Hắn lập tức triệu hồi một Âm Minh Tử Tướng, gã vút thẳng lên bầu trời như một tia sáng, chặn thiên võng lại, sau đó khí tức của Âm Minh Tử Tướng bộc phát, tự nổ tung trên trời.
Âm Minh Tử Tướng tự nổ không phải nhằm vào Thiên Võng mà là nhằm vào phong ấn thiên địa không gian.
Âm Minh Tử Tướng cấp Đại Thánh tự phát nổ tạo nên uy lực cực kỳ lớn, làm thiên võng thủng một lỗ lớn, đến cả phong ấn thiên địa không gian cũng bị nổ tung.
Phong ấn bị phá vỡ, Diệp Thành lại dùng phép Di Thiên Hoán Địa, hơn nữa, hắn còn kiểm soát được thời gian rất chuẩn xác, không bị áp lực từ việc tự phát nổ tác động, chớp mắt đã ra khỏi phạm vi phát nổ.
Hắn đi rồi nhưng các cao thủ của Vạn Tộc thì lại thê thảm, đặc biệt là những cao thủ nằm trong phạm vi tự nổ, hàng loạt người cũng nổ tung thành sương máu, cao thủ cấp Đại Thánh cũng thê thảm vô cùng.
Khốn nạn, tiếng hét giận dữ vang lên, sát khí ngút trời, bao nhiêu là cao thủ, không thiếu cấp Đại Thánh nhưng lại bị một tên Thánh Nhân sống nhờ xác Đại Thánh hại cho thê thảm đến vậy, đúng là nhục nhã, quá sức nhục nhã.
Rất nhiều Đại Thánh hợp lực, phong ấn lại không gian: “Tấn công Nguyên Thần chân thân của hắn”.
Câu nói đó vừa được thốt ra thì cao thủ tứ phía liền hiểu ra, những luồng tiên quang sáng chói lần lượt từ trán họ vút ra, hướng thẳng về nguyên thần của Diệp Thành với sức mạnh hủy diệt.
Diệp Thành lo lắng, gọi ra Âm Minh Tử Tướng cấp Đại Thánh thứ hai, và cho phát nổ không cần suy nghĩ.
Phong ấn không gian lại một lần nữa bị phá tan, khi sắp bị các kiếm nguyên thần chém trúng thì hắn lại dùng đến phép Di Thiên Hoán Địa, tránh được đòn chí mạng chỉ trong gang tấc, nếu không thì chắc đã bị giết chết.
Máu tươi nhuốm đỏ mặt đất, người bị Diệp Thành đổi vị trí thét lên thảm thiết, thân xác và linh hồn đều bị giết chết.
Ngươi đúng là đáng chết, một Đại Thánh tộc Bát Kỳ thi triển thần thông truyền tống, chặn đường Diệp Thành, giữa không quan bốn bề đang hỗn loạn, ông ta chỉ ra một chỉ, hướng thẳng về phía trán Diệp Thành.
Diệp Thành hừm lên lạnh lùng, gọi Âm Minh Tử Tướng thứ ba ra, đỡ chỉ đó cho hắn, rồi đột ngột vung kiếm Chuẩn Đế, chém bay Đại Thánh Bát Kỳ kia khiến ông ta suýt chút bị chém chết.
Chỉ trong thời gian rất ngắn, Đại Thánh Kim Ô từ phía sau phóng đến, dùng tay chém một phát khiến Diệp Thành phụt máu. Ông ta vẫn chưa kịp ra chưởng thứ hai thì đã bị Âm Minh Tử Tướng chưởng cho lảo đảo lùi về sau.
Bảy tám Đại Thánh đồng loạt xông lên, người thì dùng pháp khí, người thì dùng thần thông, đồng loạt tấn công.
Hai mắt Diệp Thành đỏ ửng, hắn ra lệnh cho Âm Minh Tử Tướng cấp Đại Thánh thứ ba xông lên, không nói gì, chỉ tự phát nổ khiến bảy tám Đại Thánh đó bị nổ tan tác.
Hắn đã điên thật rồi, liên tục gọi Âm Minh Tử Tướng ra rồi cho lần lượt tự phát nổ, các cao thủ vây đến kẻ thì mất mạng người thì bị văng ra xa.
Cách đánh điên cuồng của hắn, sự bất cần của hắn đã mở ra một con đường máu giữa biển người đông đúc, kết hợp Di Thiên Hoán Địa và Súc Địa Thành Thốn, thoát khỏi vòng vây.
Chạy đi đâu, Đại Thánh Côn Bằng đuổi đến, tay cầm cây giáo, đâm thủng cơ thể hắn.
Diệp Thành bỗng quay người, chém lùi Đại Thánh Côn Bằng, đồng thời đổi vị trí với một hòn đá lớn ở cách đó hơn một ngàn trượng, tránh được đòn đáng sợ đó, thực sự thoát ra ngoài.
Hắn dùng trận đài truyền tống, điên cuồng truyền tinh nguyên vào, muốn dựa vào đó để tẩu thoát.
Hàng vạn cao thủ ập đến, nhìn thấy trận đài đã được khởi động thì ùn ùn thi triển đại thần thông, khuấy động không gian, nhưng vẫn trễ một bước, chưa kịp cản Diệp Thành thì hắn đã biến mất.
“Hướng Tây Bắc, đuổi theo”. Trên bầu trời xa xăm có tiếng hét lạnh lùng truyền đến, đó là tiếng của Côn Bằng lão tổ, ông ta đã xác định được vị trí của Diệp Thành, biết được hắn chạy về hướng nào nên chỉ đường cho Vạn Tộc.
“Đuổi theo!”. Cao thủ Vạn Tộc mặt không cảm xúc, la hét chấn động cả trời đất, người thì dùng trận đài truyền tống, người thì cưỡi kiếm, hướng thẳng về phía tây bắc mà đuổi theo. Các cao thủ Vạn Tộc đang trên đường đuổi đến cũng hướng thẳng về thành cổ, mượn trận truyền tống để đuổi theo, trận truyền tống nhanh hơn trận đài nhiều.
“Vô dụng, một đám vô dụng”. Trong địa cung Nam Vực, chín lão tổ đều tức giận tới mức muốn giết người, Vạn Tộc có nhiều cao thủ đến vậy, chẳng những không chặn được hắn mà còn để hắn chạy mất, là tổ tiên của bọn họ, các lão tổ đều thấy rất mất mặt, thể diện của Vạn Tộc đã mất hết cả rồi.