Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mãi đến đêm thứ tư mới nhìn thấy Hồng Trần Tuyết và Sở Linh Ngọc đến, còn chưa vào đến sân đã nghe tiếng hô hoán.

Giọng của Hồng Trần Tuyết nghẹn ngào và hơi khàn, còn có sự dịu dàng của phụ nữ cùng với sự thăng trầm, đôi mắt đẫm lệ, tiếng nức nở nghẹn ngào.

Đây hẳn là món quà của thượng đế, sau ba trăm năm, luân hồi đời trước kiếp này, Hồng Trần của họ cũng đã về nhà.

“Giống hệt nhau, nhắm chuẩn rồi cởi, đừng nhận lầm người!”, Diệp Thành khoanh tay ngồi vững vàng trên ghế đẩu.

Hồng Trần Tuyết và Sở Linh Ngọc lau nước mắt đi đến trước tế đàn, nhìn Hồng Trần rồi lại nhìn Lục Đạo ở một bên.

Khó xử là ngay cả họ cũng không phân biệt được ai là ai.

Không phải hai người không đủ yêu Hồng Trần, mà là pháp tắc đảo ngược, tất cả nhân quả đều bị che giấu, rất khó nhận ra.

Vẫn là câu nói đó, người có thể phân biệt được hai người họ chỉ có Diệp Thành, hắn là căn nguyên của họ, là người rõ nhất.

“Ai là Hồng Trần?”, Hồng Trần Tuyết và Sở Linh Ngọc không nhận ra, ánh mắt mong chờ nhìn Diệp Thành.

“Không nói cho các ngươi biết!”, Diệp Thành lắc đầu rất thiếu đòn, hắn vẫn còn nhớ chuyện bị đánh trước đó.

Hồng Trần Tuyết và Sở Linh Ngọc nhìn nhau, sau đó cùng bước đến trước đè Diệp Thành xuống đất.

Trong vườn nhỏ ở Thiên Huyền Môn, tiếng khóc nấc nghẹn ngào khiến người ta đau lòng.

Hồng Trần Tuyết và Sở Linh Ngọc vây quanh trước tế đàn, giơ tay lên không ngừng vén tóc xõa tung của Hồng Trần, nước mắt chảy dài trên mặt.

Khuôn mặt trải đầy sương gió, phong trần, khắc sâu vết tích của thời gian, từng nhát đao khiến hắn ta trở nên yếu ớt.

Hồng Trần không nói gì, cũng chẳng có phản ứng gì hệt như bức tượng điêu khắc, dường như chuyện thế gian không liên quan đến hắn ta.

Lại nhìn Diệp Thành, hắn thành thật ngồi trên chiếc ghế đẩu.

Bộ dạng hắn lại hơi thê thảm, đầu tóc bị vò đến loạn, gương mặt sưng húp, mắt thâm tím, máu mũi chảy ra, lau mãi không hết.

Bị chém một nhát rồi bị hai người phụ nữ có khuynh hướng bạo lực đè xuống đất đánh một trận, suýt nữa đã ẩu đả chết hắn.

Bên ngoài sân, Đông Hoàng Thái Tâm, Kiếm Thần và chín Hoàng đã đến.

Vừa nhìn thấy Diệp Thành, khóe môi mọi người đều khẽ giật.

Ra tay ác thật chứ, người ta vẫn còn là trẻ con, tốt xấu gì cũng là Hoàng giả Đại Sở, đây là muốn đánh chết hắn sao?

Chắc là… lại độc miệng rồi nên thế, Đông Hoàng Thái Tâm ẩn ý nhìn Diệp Thành bị đánh ngồi kia, trong lòng lại cảm thấy chút sảng khoái.

Nhớ đến cảnh tượng năm xưa, Diệp Thành lại dám xả nước với bà ta, trên đời này không tìm được ai đê tiện hơn hắn.

Cái tên này cũng nên bị lôi ra đánh một trận, cũng nên để hắn biết tại sao hoa lại có màu đỏ như thế.

Diệp Thành lau máu trên mũi, rồi lại lau nước mắt chua xót, khuôn mặt nhếch nhác kia rất buồn cười.

Vốn dĩ chỉ là đùa, ai ngờ hai người phụ nữ điên này lại ra tay thật, lẽ nào không biết ông đây vẫn còn là trẻ con à? Bản năng làm mẹ của các ngươi đâu? Mẹ nó, đều bị chó ăn mất rồi à?

“Bắt đầu đi!”, Sở Hoàng ho khan một tiếng, nhìn Sở Linh Ngọc và Hồng Trần Tuyết: “Gảy tiên khúc đánh thức hắn”.

Nghe thế Sở Linh Ngọc và Hồng Trần Tuyết vội lau nước mắt, lùi về sau vài bước, quỳ xuống phất tay khảy đàn.

“Đàn có tình cảm vào đấy, như thế mới có hiệu quả!”, Nguyệt Hoàng nhắc.

Hai người gật đầu, hít sâu một hơi, bàn tay di chuyển trên dây đàn.

Chẳng mấy chốc trong sân vườn vang lên tiếng đàn du dương, tiếng đàn trầm thấp như dòng nước chảy róc rách, truyền đến từ trong núi sâu.

Hai người vừa đàn vừa rơi nước mắt, tầm nhìn cũng nhòe đi.

Một khúc đàn chứa đầy tình yêu, chứa đầy những tâm tư cũ, lắng đọng nỗi buồn của năm tháng, nghe tiếng đàn tâm cảnh trở nên ngơ ngẩn.

Mọi người nhìn chằm chằm Hồng Trần và Lục Đạo, ngay cả Diệp Thành cũng đứng lên.


Lục Đạo vẫn lạnh nhạt như thế, nhưng Hồng Trần đã kịp phản ứng, ngẩng đầu lên, đôi mắt đờ đẫn hiện lên một tia sáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK