Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm, Diệp Thành lại nhích người đi ra khỏi Hằng Nhạc Tông.

Hắn đặt chân lên mảnh đất rộng lớn vô ngần, tĩnh tâm nghe vạn vật, căn nguyên Đại Sở trở về, vạn vật đều sống lại, bừng bừng sức sống.

Song, hắn vẫn chưa thấy luồng sức mạnh khủng bố áp chế trong chốn u minh kia.

Cũng có thể nói, Đại Sở đã không còn luân hồi, tu vi cao nhất không còn là Thiên Cảnh nữa mà là Đại Đế, không khác gì với Chư Thiên.

Thiên Ma xâm lấn vào ba trăm năm trước đã tạo thành một tổn thất mang tính hủy diệt với Đại Sở, căn nguyên tan vỡ, luân hồi cũng khó giữ nổi.

Hắn đến Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông, song chỉ đứng lặng ngoài núi nhìn ra xa, mọi thứ đều đã trở lại năm đó.

Diệp Thành tựa như một vị khách tham quan, rất nhiều nơi trên Nam Sở đều có bóng dáng hắn, cũng ghé thăm nhiều tộc lớn dưới trướng Thiên Đình.

Khi cách ba trăm năm, hắn lại đứng lặng bên ngoài Hoan Hải.

Hiên Viên Kiếm ở trong đó, phong cách cổ xưa tự nhiên, cao cả không kể công.

Đế Khí mạnh nhất cũng giống Thiên Huyền Môn, là biểu tượng của Đại Sở, bảo vệ cho mảnh núi sông này.

Hắn cũng đến bốn cấm địa còn lại, lẳng lặng đứng nhìn ở phía xa, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Chuyện Đại Sở mô phỏng theo Huyền Hoang Đại Lục quả thật không sai.

Cấm địa của Đại Sở và vùng đất dữ của Huyền Hoang đều tràn ngập vẻ thần bí, năm xưa hắn không thể nhìn thấu, nay vẫn thế.

Tại Lạc Thần Uyên, hắn được Thần Hoang và Diệm Phi mời vào trong cốc.

Đây là căn nhà nhỏ của hai vị thủy tổ, không có cung điện tráng lệ hay tiên quang lấp lánh mà chỉ có sự mộc mạc giản dị.

"Cảm giác của nhà vẫn tốt chứ!", Huyền Thần nhã nhặn cười, tự mình châm trà cho vị Hoàng Giả hậu bối của mình.

"Tốt", Diệp Thành cười khan, vùi đầu uống trà.

Không biết nếu để Huyền Thần biết hắn đã từng nhìn thấy hết cơ thể Diệm Phi thì có tát cho mình một cái không.

Đó chỉ là ngoài ý muốn, giờ nghĩ lại khi ấy Nhược Thiên Chu Tước quả thật rất nguy hiểm, suýt nữa bỏ mạng trong hố đen.

"Cất thứ này đi, mai sau sẽ dùng đến đó", Diệm Phi cười khẽ đưa cho Diệp Thành một cái túi trữ vật.

"Sao có thể không biết xấu hổ vậy được!", Diệp Thành vội vàng nhận lấy.

Túi trữ vật nặng trịch, bên trong đa số là đan dược tiên thảo, những vật phẩm cần thiết để tu luyện, còn là những thứ bất phàm.

Sau khi uống xong ly trà, Diệp Thành bèn đứng dậy rời đi, chưa biết chừng cặp vợ chồng già còn có việc khác muốn làm, ngồi lâu quá còn có thể sẽ bị đá văng ra ấy chứ.

Rời khỏi Lạc Thần Uyên, trạm dừng tiếp theo là Đông Lăng Cổ Uyên.

Trong núi sâu, Chu Thiên Dật đang thả câu như một cao nhân lánh đời, Thanh Nguyệt Tiên Tử và Đông Dương Chân Nhân ngồi hai bên.

Còn Đông Hoang thì đang chơi cờ với một người, mà người đó lại là người quen của hắn - Yêu Vương.

Năm xưa, cả hai là đối thủ một mất một còn, nhưng giờ lại bình tĩnh ngồi chung, cảnh tượng ấy khiến người ta cảm khái không thôi.

Diệp Thành đứng ngoài núi kính cẩn vái chào, thể hiện sự tôn trọng với tiền bối, cũng là lễ phép của Hoàng Giả đối với Hoàng Giả.

Hắn lại đi, bước lên đám mây Tiên Hỏa lướt qua bầu trời.

Đông Hoàng cầm một viên cờ đặt xuống, hơi nghiêng đầu liếc nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Thành, lộ ra nụ cười vui mừng.

So với Đông Lăng Cổ Uyên thì Tây Lăng U Cốc lại nhộn nhịp hơn.

Lúc Diệp Thành đến, có hai người đang đánh nhau, hai người kia chính là Quỳ Vũ Cương và Viêm Hoàng, tu vi bị họ áp chế xuống bằng nhau.

Đây cũng phải một trận đấu sống còn, mà một loại rèn luyện, trận này được Ma Vương mong mỏi rất nhiều năm.

Đệ tử của Viêm Hoàng và Ma Vực cũng rất cổ động, đông nghìn nghịt đứng hai bên, tiếng hò hét đinh tai nhức nhóc.

"Hồng nhan tri kỷ của ngươi đâu?", Hồng Trần Tuyết cũng ở tổng bộ của Viêm Hoàng, nhanh nhẹn hạ xuống cười nhìn Diệp Thành hỏi.

"Để ở nhà giặt quần áo rồi", Diệp Thành thuận miệng đáp.

Hồng Trần Tuyết cong môi cười, ánh mắt nhìn Diệp Thành cứ có chút ngẩn ngơ như nhìn thấy sư tôn.

Mỗi khi gặp nhau, Diệp Thành đều cợt nhả không biết xấu hổ, song ở trong mắt Hồng Trần Tuyết thì hắn vẫn có đâu đó bóng dáng của Hồng Trần.

Trong lúc hai người nói chuyện thì Viêm Hoàng và ma Vương đều đã dừng tay.

Chiến đấu cùng cấp, cả hai đều không phân cao thấp, thỏa thích cười hăng say, không còn ân oán kiếp trước mà lại giống như đôi bạn thân.

"Ra mắt tiền bối", Diệp Thành bước tới chắp tay khom lưng vái chào Viêm Hoàng và Ma Vương.

"Viêm Hoàng thật sự rất may mắn, trước có Hồng Trần, sau có Diệp Thành, khiến ta xấu hổ vô cùng", Viêm Hoàng ôn hòa cười.

"Viêm Hoàng quá khen". Diệp Thành gỡ Huyền Thương Ngọc Giới xuống: "Đồ của tiền, trả về chủ cũ của nó".

"Ngươi cũng là Thánh Chủ Viêm Hoang, giới này coi như truyền thừa cho ngươi", Viêm Hoàng cười nói: "Chúng ta đã già rồi".

Diệp Thành không chối từ, cất giới ngọc đi, chắp tay từ biệt.

"Tre già măng mọc", Viêm Hoàng cười đầy vui mừng.

"Nào, tiếp tục", Quỳ Vũ Cương lại kéo Viêm Hoàng đi, dáng vẻ không đánh ông ta nằm sấp xuống sẽ không dừng lại.

Vị Hoàng Giả thứ tư mà Diệp Thành đến thăm là Sở Hoàng.

Vị Hoàng Giả đầu tiên của Đại Sở, là một hoá thạch sống có vai vế cực kỳ cao.

Khi ông ấy sinh ra thì Chiến Cổ Đại Đế vẫn còn sống, lúc ông ấy tự phong ấn thì Tiên Vũ Đế Tôn còn chưa đi đến Hồng Hoang.

Sự tồn tại của ông ấy là minh chứng cho sự thay đổi của thời đại, cuộc đời đã trải qua hai thế hệ Đại Đế, đó là một niềm vinh quang vô tận.

"Ra mắt đại cữu ca", Ninh Thái Thần vẫn mở miệng là tỷ tỷ, đại cữu ca như xưa khiến Diệp Thành buồn bực không thôi.

"Cha vợ ngươi không gây khó dễ gì cho ngươi chứ!", Diệp Thành cười trêu, còn không quên ngó Đại Sở Hoàng Yên một cái.

"Phụ hoàng cũng không phải là một người cổ hủ", Đại Sở Hoàng Yên cười khẽ, đứng chung một chỗ với Ninh Thái Thần cũng rất xứng đôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK