Màn đêm không hề yên tĩnh.
Dưới bầu trời sao, từng bóng người mặc hắc bào lén tiến vào từng toà cổ thành của Nam Sở, sau đó biến mất tăm mất tích.
Phía Diệp Thành bắt đầu hành động, nhờ có màn đêm thần không biết quỷ không hay mà bọn họ có thể tiến vào từng toà cổ thành của Chính Dương Tông, đợi sáng sớm thì sẽ đồng thời phát động tấn công.
………
Trong đại điện của Chính Dương Tông lúc này là khói mù mịt, bầu không khí nặng nề, mấy chục bóng hình đứng sừng sững ở đó mặt mày hết sức khó coi.
“Ngươi chắc chắn đội quân tu sĩ đó do Diệp Thành thống lĩnh sao?”, sau hồi yên lặng, Thành Côn ném ánh mắt sắc lạnh nhìn lão già mắc y phục đen phía dưới.
“Chính xác không sai ạ”, lão già mặc y phục đen khẳng định chắc nịch: “Toàn bộ người của Chính Dương Tông đều bị phế đi tu vi, còn những người trước đó tới chúc thọ Linh Chân thì trên tám phần đều bị ép đến mức phải tự phế đi tu vi, chỉ có số ít người may mắn thoát khỏi”.
“Đúng là dị thường”, Ân Trụ trầm giọng, “hắn lấy đâu ra cả đội quân tu sĩ mạnh như vậy?”
“Thánh Nữ thì sao? Chẳng phải con bé cũng đi sao? Sao không thấy thông tin nó quay về?”, Chính Dương Lão Tổ mặt mày tối sầm nhìn lão già mặc y phục đen.
Ông ta vừa dứt lời, một bóng hình mảnh khảnh bước vào đại điện của Chính Dương Tông, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Cơ Tuyết Băng sao?
“Bái kiến chưởng giáo, các vị lão tổ”, Cơ Tuyết Băng hiểu lễ nghĩa, cô hành lễ với phía Thành Côn.
“Băng Nhi, Diệp Thành nắm trong tay cả một đội quân tu sĩ, chuyện này con có biết không?”, Thành Côn nheo mắt nhìn Cơ Tuyết Băng.
“Con biết”, Cơ Tuyết Băng khẽ lên tiếng, vẻ mặt không thay đổi quá nhiều.
“Con đã biết vì sao lại không bẩm báo?”, sắc mặt Thành Côn tối sầm cả lại, “đều qua lâu như vậy rồi mà ta mới nhận được tin, nếu không phải tin do tình báo báo về thì cho tới bây giờ chúng ta vẫn không hề hay biết”.
“Vì con vừa được giải thoát, mặc dù đạo thân của con đi nhưng lại bị tìm thấy bản tôn, con cũng vừa mới trải qua cửu tử nhất sinh nên mới thoát ra được”, Cơ Tuyết Băng lãnh đạm lên tiếng, nói những lời nói dối mà cô đã tự nghĩ ra trước. Mặc dù lập trường của cô và Diệp Thành khác nhau, mặc dù cô biết thân phận của mình hết sức nhạy cảm nhưng có một thứ tình cảm sâu thẳm trong lòng khiến Cơ Tuyết Băng ém tin tình báo cho tới bây giờ.
“Vừa mới thoát được?”, phía Thành Côn cau mày, mặc dù Cơ Tuyết Băng nói rất lãnh đạm nhưng bọn họ cho rằng Cơ Tuyết Băng sẽ không nói dối.
“Mọi sự đều có nguyên nhân của nó”, Thành Côn hít vào một hơi thật sâu, giọng nói trầm hơn một phần, ông ta lại lên tiếng hỏi: “Con có biết đại quân mà Diệp Thành thống lĩnh có lai lịch thế nào không?”
“Rất thần bí ạ, nhưng có thể khẳng định một điều rằng có kẻ mạnh ở Bắc Sở”, Cơ Tuyết Băng nói đại khái nhưng lại có lời nói thật vì phía Chung Giang che giấu rất tốt, cô thật sự không biết lai lịch của đại quân đó từ đâu.
“Bắc Sở?”, Thành Côn càng nheo mắt hơn.
“Cho dù đến từ đâu thì đây cũng không phải là một tin tốt”, Chính Dương Lão Tổ trầm giọng, “nắm trong tay cả đội quân tu sĩ mạnh như vậy, nếu như muốn đối phó với hắn thì khó như lên trời”.
“Thông báo tới tất cả mọi người thu hẹp thế lực”, Thành Côn lập tức ra lệnh, “chín phân điện của Chính Dương Tông mở kết giới hộ thành, toàn bộ mạng lưới tình báo tìm hiểu thông tin về đại quân kia, toàn bộ Chính Dương Tông vào trạng thái phòng bị”.
……….
Dưới ánh trăng, Diệp Thành và Sở Linh hiện thân trong một toà cổ thành với tên Tịch Dương.
Cổ thành Tịch Dương trong màn đêm nhưng vẫn hiện lên nét phồn hoa, trên đường từng bóng người qua lại nhộn nhịp, khắp nơi đều có thể nghe thấy tiếng chào bán huyên náo.
Lúc này hai người mới tìm được một quán trà, gọi ra một ấm trà nhàn nhã nhâm nhi.
“Bên trong cổ thành này có cứ điểm mạng lưới tình báo của Chính Dương Tông sao?”, Sở Linh vừa nhấp trà vừa nhìn tứ phía.
“Ở Nam Sở Chính Dương Tông có chín trăm tám mươi hai cứ điểm tình báo, đây chính là một trong số đó”, Diệp Thành nhấp ngụm trà rồi nhìn Sở Linh, “ta nói này, trước khi ra khỏi tông nàng chẳng làm việc gì cả, chẳng phải đã đưa cho nàng một bản tình báo của Nhân Hoàng rồi sao?”
“Trí nhớ của ta không được tốt lắm”, Sở Linh cười trừ.
“Ta thấy nàng lười thì có”, Diệp Thành nói bằng giọng không mấy dễ chịu, nói rồi không quên lấy ra một tấm áo hắc bào khoác lên người Sở Linh, “nàng có biết chúng ta tới đây để giết người không? Tốt nhất nên che giấu tốt hơn một chút, hiểu chứ? Còn nữa cứ nhìn ngó trái phải như thế mà bị người ta phát hiện thì không tránh gặp phải rắc rối đâu”.