Đêm yên tĩnh bị Thiên Kiếp của Sở Linh khuấy động.
Mặc dù nơi này ít ai đến, nhưng vẫn làm khắp nơi giật mình, chỉ do sự rầm rộ của Thiên Kiếp Thần Phạt.
Sau khi Chuẩn Đế áo đen đến, khắp nơi đều có bóng người ùa tới.
Trong đó, có rất nhiều Đại Thánh và Chuẩn Đế, đằng sau còn có nhóm ba nhóm năm, tổ đội của tu sĩ chạy đến nhìn Thiên Kiếp. Số lượng người khổng lồ.
“Thiên Kiếp này có chút đáng sợ thật đấy”. Một lão già loát râu nhìn bầu trời với ánh mắt đầy e dè.
“Nàng kia có lai lịch gì mà thiên phú yêu nghiệt như thế!”
“Chắc là công chúa của tộc nào đó, nên huyết mạch cũng mạnh mẽ”.
“Nhân tài của Linh Giới xuất hiện lớp lớp! Vừa thăng cấp lên Chuẩn Thánh Vương cũng đưa đến Thần Phạt”. Một ông già ngại ngùng nói.
Tiếng bàn tán liên tiếp về nỗi khiếp sợ gặp Thiên Kiếp, đồng thời cùng với những suy đoán về thân phận của Sở Linh vang lên. Họ nghĩ, nàng có bối cảnh không phải dạng vừa.
Diệp Thành thấy cảnh này, chỉ xách Đế Kiếm ra đứng đợi. Nếu kẻ nào muốn tìm kích thích, hắn sẽ đánh chết trong một chiêu mà không ngại ngần.
Các ngươi muốn đến xem thì cứ xem, nhưng dám có ý muốn phá hoại thì ta sẽ đưa ngươi xuống Hoàng Tuyền.
Mà cũng phải, trong đám đông thì cũng có kẻ nham hiểm xảo trá chứ.
Sở Linh có thể kéo đến Thần Phạt như thế, chắc chắn là một yêu nghiệt, nếu người như này tiếp tục trưởng thành thì sẽ trở thành uy hiếp to lớn với họ.
Bọn chúng phải bóp chết mối nguy đó ngay trong trứng nước.
Dưới ánh mắt theo dõi của vạn chúng, Thiên Kiếp càng dày, sấm chớp tụ thành biển nuốt sống cả Sở Linh. Sức mạnh hủy diệt khiến người ta sợ đến tái mặt mày.
Nhưng mặt Sở Linh vẫn lạnh lùng như băng, trên ấn đường xuất hiện một thần văn.
Khí thế của nàng đột ngột tăng lên, một luồng ánh sáng thuần khiết bao bọc lấy cơ thể, từng sợi tóc cũng nhuộm màu ánh sáng thần thánh xinh đẹp.
Toàn bộ chiến lực đều sử dụng ra, nàng dốc một chưởng bổ vào lôi hải, lao thẳng lên trời.
Công phạt nghịch thiên, dù chiến lực của nàng cũng nhuộm máu.
Nhưng trong sấm chớp, nàng đã lột xác, niết bàn dưới Thiên Kiếp, đại cũng biết hóa ra dị tượng làm cho người ta phải thốt lên ngạc nhiên.
Họ ngửa đầu nhìn lên phát hiện trong biển sấm có một đóa hoa sen nở rồi tách ra, tán vào đạo của Sở Linh, nó cũng thánh khiết như nàng vậy.
Thiên Kiếp Thần Phạt dần dần tan đi, để lộ ra bầu trời bị tàn phá hỏng.
Lúc này, người gây rối đã muốn ra tay, nhưng đã bị ngăn lại.
Người sáng suốt nhìn là biết Thiên Kiếp chưa xong, Thần Phạt thật sự giờ mới bắt đầu, muốn bước vào đó thì chính là tìm đường chết.
Sở Linh cũng biết Thiên Phạt chưa xong, nên nàng vẫn đứng im trên không trung như trước.
Đúng như mọi người nghĩ, sấm chớp lại xuất hiện, chúng đan vào nhau rồi tan ra, tạo thành một con phượng hoàng bằng sét. Con phượng hoàng này xòe cánh khổng lồ mình ra, bay lượn ở chín tầng mây.
“Mẹ nó, nó gan thật đấy!”, Diệp Thành thầm mắng, bởi hắn nhìn thấy rõ ngoại trừ con phượng hoàng sét kia còn có thứ khác.
Đúng như hắn dự đoán, hắn vừa dứt lời đã thấy một con Thần Long bằng sét xuất hiện, sau là Huyền Vũ và Bạch Hổ bằng sét.
Thần Long, Phượng Hoàng, Bạch Hổ, Huyền Vũ là những thần thú trấn giữ bốn hướng, dáng vóc của chúng khổng lồ như núi khiến người ta đứng gần nhìn mà run sợ.
“Này… Đó là Tứ Thần Thú Thiên Phạt”. Mọi người khắp nơi sợ hãi thốt lên.