Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thật đúng là đi đến đâu cũng có thể gặp cô”. Diệp Thành liếc nhìn Phượng Tiên Nhi, lúc ở Phượng Hoàng Cốc, cô ta đã thấy hắn lộ Tiên Nhãn, chắc chắn cũng là côt a đã tiết lộ thông tin về Tiên Nhãn cho thần tử Tiên tộc, mục đích của cô ta rất đơn giản, chính là mượn tay thần tử Tiên tộc, giết chết Diệp Thành hắn.

“Diệp Thành, ngươi còn muốn ngụy biện?”, Phượng Tiên Nhi cười chua ngoa, cùng với sự thù hằn.

“Ngày ấy nên đánh một chưởng bổ chết cô”. Diệp Thành nhàn nhạt nói, sự chán ghét đối với Phượng Tiên Nhi đã leo lên đến cực điểm, hồi đại hội Dao Trì, cũng chính bởi cô ta, hắn mới trở thành đối tượng bị các thần tử của giáo phái lớn vây đánh, hiện giờ lại là cô ta quấy phá, chỉ vì để báo mối thù ngày ấy.

“Ngươi không ngạc nhiên vì sao chúng ta có thể tìm được ngươi một cách chính xác như vậy à?”. Phượng Tiên Nhi ánh mắt đầy xảo quyệt, trên gương mặt xinh đẹp có thêm nụ cười ác độc: “Đúng vậy, là lúc trước đối đầu một chưởng với ngươi, ta đã để lại ấn ký trên người ngươi, thế nào, ngươi có thích phần đại lễ này không”.

“Thích, thích vô cùng”. Đôi mắt Diệp Thành toát ra tia lạnh lùng, không thể kìm nén ý định giết Phượng Tiên Nhi, năm lần bảy lượt tính kế hắn, đã thật sự chạm đến giới hạn của hắn.

“Xem ra ngươi là thừa nhận đã lấy đi Tiên Nhãn của Tiên tộc ta”. Không đợi Phượng Tiên Nhi mở miệng, thần tử Tiên tộc đã nở nụ cười thâm sâu, hai tròng mắt nóng ran, còn có đỏ thẫm. Vẻ tham lam không hề che đậy: “Trả Lục Đạo Tiên Luân Nhãn lại cho Tiên tộc ta, tối nay bổn thần tử có thể tha chết cho ngươi”.

“Thật xin lỗi, không thể cho ngươi”. Diệp Thành vặn cổ, lời nói bình thường thản nhiên: “Lục Đạo Tiên Luân Nhãn là của tiền bối Khương Thái Hư, nếu đưa cũng là đưa cho người nhà của ngươi”.

“Không cần phí lời với hắn”. Giọng nói này đến từ một bên khác, từ chỗ hư vô mờ mờ, người thứ ba chậm rãi đi ra, khí huyết bàng bạc như biển cả, khí lực lớn mạnh như núi, thần tử của Phượng Hoàng tộc.

“Cứ theo ước định lúc trước, ta lấy thánh khu và căn nguyên của hắn”. Thần tử Phượng Hoàng cười âm hiểm nhìn Diệp Thành: “Ngày ấy lừa dối trốn thoát được, hôm nay di tích này sẽ là mồ chôn của ngươi”.

“Thánh huyết thuộc về ta”. Sau thần tử Phượng Hoàng, người thứ tư đi ra, mặc một thân áo bào đen tử kim, tay cầm ma kiếm tử kim, lưng dựa đất ma vô vọng, chính là thần tử Ma tộc, sát khí ngập trời.

“Đỉnh của hắn thuộc về ta”. Thần tử Thần tộc cũng đến, vừa rồi nghỉ chân, trong cơ thể liền hóa ra hai luồng khói xanh, mở một trận hoá Tam Thanh, ba thần tử Thần Tộc cùng sóng vai chiến đấu.

“Không giành Tiên Nhãn với ngươi, ta muốn căn nguyên Thánh Thể của hắn”. Tiếp đó là thần tử Yêu tộc, khí huyết cuồn cuộn ngất trời quấn quanh, mạnh hơn nhiều so với lúc trước, nhất định là do ở trong huyết hải kia.

“Thế trận không nhỏ nha!”. Diệp Thành liếc mắt nhìn mấy người, lau máu tươi chảy ra nơi khoé miệng, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người thần tử Tiên tộc, đám thần tử Phượng Hoàng không có gì đáng phải sợ, người hắn kiêng dè là thần tử Tiên tộc, đó mới là người hung hãn, chiến lực của hắn ta không thấp hơn Đông Thần.

“Các ngươi, không được nhúng tay vào”. Thần tử Tiên tộc cười nghiền ngẫm, một bước vượt qua hư thiên, bàn tay trắng nõn thon dài, giữa ngón tay có chữ Triện cổ xưa lưu chuyển, cách thiên đẩy ngang một chưởng đến, những nơi chưởng ấn đi qua, hư không sụp đổ từng tấc, hoá thành cát bụi trong sự hỗn loạn.

Diệp Thành đứng dậy không hề sợ hãi, khí huyết bốc lên, hoà cùng với đạo tắc, bá đạo đánh ra một quyền từ xa.

Quyền chưởng va chạm, tiếng đùng đoàng vang lên, khoảng không gian hư thiên kia đều bị lệch vị trí, một quầng sáng từ điểm quyền chưởng va chạm kia lan tràn ra vô tận, mười mấy ngọn núi lớn bị chặt đứt ngang.

Nắm đấm của Diệp Thành nứt toạc, xương máu đầm đìa, một đòn này khiến cho hắn lại lần nữa phun ra máu, không phải là chiến lực của hắn không bằng thần tử Tiên tộc, chỉ vì hắn đã bị thương quá nặng từ trước, căn bản là không trạng thái tốt nhất.

Trái lại thần tử Tiên tộc mặc dù bàn tay cũng bị thương, nhưng khả năng hồi phục lại bá đạo, máu tươi tràn ra liên tục chảy ngược lại, vết thương khép lại trong nháy mắt, khí huyết của hắn ta còn bao trùm lên phía trên Diệp Thành.

“Hoang Cổ Thánh Thể, thật đúng là trò cười”. Thần tử Tiên tộc cười giễu cợt, lại ra tay lần nữa.

“Ngươi rất giỏi làm ra vẻ”. Diệp Thành cười lạnh, nghịch thiên giết lên, tuy là bị thương, nhưng cũng cường thế bá đạo: “Nếu lão tử ở trạng thái đỉnh phong, một chưởng đánh chết ngươi”.

Đại chiến mở ra, vang trời nứt đất, trong phạm vi vạn trượng, đều bị chịu ảnh hưởng bởi chấn động hỗn loạn.

Diệp Thành và thần tử Tiên tộc đều thuộc hàng những người tài giỏi nhất của thế hệ trẻ, cũng đều có tư cách sánh vai cùng nhưng Đông Thần Tây Tôn Nam Đế Bắc Thánh, tư thế oai hùng của bọn họ chính là có một không hai.

Nhìn ra hư không, vòm trời đã bị chia làm hai phương, một phương là thần tử Tiên tộc, chân đạp Cửu Thiên Tinh Hà, lưng dựa Tiên Vực Tịnh Thổ, sáng chói như ánh mặt trời gay gắt, giống như một vị tiên vương tuyệt thế.

Một phương Diệp Thành, chân đạp Hoàng Kim Thần Hải, lưng dựa Hỗn Độn Đại Giới, thánh khu nhuộm thánh huyết, cơ thể như được đúc từ vàng, kim khí tràn đầy, xán lạn rực rỡ, như một vị chiến thần bát hoang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK