Xin lỗi!
Suy nghĩ của Diệp Thành chợt bị câu nói của Tô Tâm Nguyệt làm ngắt quãng, đợi tới khi hắn định thần lại thì Tô Tâm Nguyệt đã quỳ dưới đât,s cái quỳ này chính là lời tạ tội cho mọi sai lầm cô ta phạm phải ở kiếp trước.
Đó là chuyện của kiếp trước rồi!
Diệp Thành khẽ mỉm cười, hắn tế ra sức mạnh dịu nhẹ đỡ Tô Tâm Nguyệt dậy, cho dù hắn có nhớ tới thù hắn thì cũng đã bị thời gian xoá nhoà, hắn không trách cô, trong đại chiến Thiên Ma cô đã chiến đấu anh dũng trong sự thăng hoa của bản thân, cùng kề vai chiến đấu với Hằng Nhạc Tông, cho tới chết cũng phải bảo vệ sơn hà của Đại Sở.
Tô Tâm Nguyệt rơi nước mắt, không ai có thể ngờ nổi cô lại có nhân quả này, từ kiếp trước kéo sang kiếp này.
Diệp Thành lại đi rồi, hắn như một lữ khách.
Cổ trấn nhỏ bé này lại đông đúc nhộn nhịp, mùi hương rượu thơm nồng lan toả khắp thiên địa.
Màn đêm đã buông xuống nhưng cổ trấn vẫn rất náo nhiệt.
Không biết tới bao giờ mọi thứ mới chìm vào im ắng, tất cả mọi người trầm ngâm cầm vò rượu ngẩng đầu nhìn bầu trời sao như thể trông thấy sơn hà rộng lớn của Đại Sở dù cách trở cả tinh vực vô tận.
Đêm khuya, rất nhiều người chìm vào giấc ngủ sau khi men rượu đã ngấm.
Có điều cũng có vài người không an phận như Long Nhất và Tư Đồ Nam, lầu các mà hai tên này ở quả là rung chuyển dữ dội, mặc dù bọn họ đã cố gắng kiềm chế để không phát ra âm thanh nhưng Diệp Thành vẫn nghe thấy rõ ràng.
Không chỉ bọn họ mà người chuyển kiếp của Đại Sở đã tự mình sóng đôi với nhau.
Còn Diệp Thành lúc này vẫn bước đi trên còn đường lớn, hắn có thể nhìn thấy từng toà lầu các rung chuyển, nghe thấy tiếng gỗ tấm cọt kẹt và nghe thấy từng tiếng thở hổn hển của cánh nam nhi, tiếng rên khe khẽ của nữ tử, một loạt các âm thanh đan xen với nhau.
Có thể nói là thật ái ngại!
Diệp Thành ho hắng, bao nhiêu người gây ra động tĩnh lớn như vậy trong cùng một ngày, trong cùng một cổ trấn, muốn không biết cũng khó.
Bất chợt, trong đầu Diệp Thành hiện lên hai hình ảnh dịu dàng, nếu như bọn họ ở đây thì cổ trấn này nhất định sẽ càng thêm náo nhiệt, cảnh tượng đó chắc chắn sẽ rất kì diệu, nghĩ thôi cũng khiến hắn rạo rực rồi.
Nghĩ nhiều rồi!
Diệp Thành lắc đầu, hắn đi vào chủ phủ thành.
Bái kiến Thánh Chủ!
Vừa bước vào trong, một lão bối đã vội tới đón, cung kính hành lễ với Diệp Thành.
Người này chính là thành chủ của cổ trấn này, kiếp trước chính là trưởng lão Lưu Năng của Thiên Đình, ông ta cũng đang tìm truyền nhân mạch Long, nói dễ nghe là tìm Long, nói thẳng ra là đào mộ trộm cắp.
Ở kiếp trước sau khi thống nhất Nam Sở, Diệp Thành bay vào bs tìm Sở Huyên, Lưu Năng đã giúp hắn không ít lần, nếu nói về đánh nhau thì chưa chắc Lưu Năng đã ổn nhưng nếu nói về tìm người thì ông ta thực sự rất có tài.
Nói ra thì Lưu Năng và Đạo Chích rất có duyên, rất nhiều lần hắn thấy hai người này tụ tập với nhau giao lưu kinh nghiệm.
Không đi đào mộ sao?
Diệp Thành cười gian giảo hỏi, hắn nhìn Lưu Năng với vẻ mặt hứng thú.
Lưu Năng cười ái ngại, ông ta không ngờ Diệp Thành còn nhớ tới sở trường của mình, dù là kiếp trước hay kiếp này thì vẫn không quên.
Đừng quan tâm tới ta, người đi nghỉ ngơi đi!
Diệp Thành mỉm cười khoát tay sau đó biến mất như bóng ma, hắn tìm một rừng trúc yên tĩnh nghỉ ngơi, nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.
Sáng sớm, khi trời còn chưa sáng thì người chuyển kiếp của Đại Sở đã tỉnh lại sau khi bị một luồng sức mạnh mạnh mẽ áp chế.
Nhìn vào hư thiên có ba bóng người, đều là người ngoài cổ tinh này, một lão già tóc tím, một thanh niên yêu dị và còn có một người trung tuổi mặc hắc bào, bọn họ đều có tu vi Chuẩn Thánh, đều đến từ cùng một thế lực.
Có lẽ động tĩnh của cả ba người này quá lớn nên người chuyển kiếp bên trong cổ thành của Đại Sở dần hiện thân, khuôn mặt ai nấy không hề vui vẻ gì.
Cả ba người kia đáp xuống cổ tinh, bộ dạng cao cao tại thượng, giọng nói uy nghiêm vang vọng: “Thành chủ ra ngoài gặp chúng ta”.
Bên trong rừng trúc của phủ thành chủ, Diệp Thành đã tỉnh dậy, hắn vươn vai liếc nhìn hư thiên rồi lại nhìn Lưu Năng vừa đi vào rừng trúc, hỏi: “Ba tên này là ai?”
“Người của Hoá Long Tông”, Lưu Năng vội đáp lời.
“Hoá Long Tông? Ta chưa từng nghe nói tới, có điều trông bộ dạng thì không tốt đẹp gì cho cam”.
“Quả thực không phải chuyện tốt đẹp gì”, Lưu Năng hít vào một hơi thật sâu, “Hoá Phàm Tinh cảu ta nhỏ bé, quanh năm bị Hoá Lưu Tông ức hiếp, lần này bọn chúng tới chắc chắn là thu phí bảo hộ, đó đã là thói quen rồi”.
“Thế giới của kẻ mạnh ta có thể hiểu”, Diệp Thành mỉm cười.
“Thành chủ ra ngoài gặp ta”, khi cả hai người đang nói chuyện, lão già tóc tím trong ba người kia đã hắng giọng lạnh lùng.
“Tới đây, tới đây”, Lưu Năng vội bay lên trời cung kính hành lễ với ba người bọn họ: “Ta không biết ba vị Thánh Sứ giá lâm nên chưa tiếp đón từ xa, xin thứ lỗi, xin thứ lỗi”.
“Thừa lời”, tên thanh niên yêu dị cười mỉa mai.
“Ta hiểu, ta hiểu”, Lưu Năng lúm khúm khép nép vội đưa ra một cái túi đựng đồ, bên trong chứa một triệu nguyên thạch, đây chính là phí bảo hộ mà lần này Hoá Long Tông tới đòi.
“Lần này nhiều việc, một triệu không đủ”, người trung tuổi mặc hắc bào cười u ám.
“Đây...”, Lưu Năng cau mày.
“Sao, có ý kiến gì à?”, tên thanh niên yêu dị nhếch miệng hào hứng nhìn Lưu Năng.
“Ba vị Thánh Sứ, hai triệu nguyên thạch có phải là hơi nhiều không?”
“Nhiều sao?”, lão già mặc áo tím cười gian giảo: “Thần tử nhà ta nói rồi, mệnh lệch các ngươi giao hai triệu nguyên thạch, vả lại Hoá Phàm Tinh của các ngươi còn phải cống ra chín nữ tử, nếu không thì hậu quả các ngươi biết rồi đấy, ông là người thông minh, đừng tự chuốc vạ vào thân, tính cách thần tử nhà ta thế nào ông hiểu hơn ai hết, diệt Hoá Phàm Tinh của các ông chẳng qua cũng chỉ là chuyện trong một câu nói thôi”.
“Các ngươi...”
“Nếu như chúng ta không đưa thì sao?”, Lưu Năng còn chưa nói hết lời thì giọng nói của Diệp Thành ở bên dưới đã vang lên.