Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vì sao lại bắt ta? Vì sao các người lại bắt ta? Ta là chủ phong của Thanh Thiên Phong”.

“Ta muốn gặp chưởng giáo, ta rốt cục phạm phải lỗi lầm gì?”

“Ngươi biết ta là ai không? Ta là phó điện chủ phân điện thứ tư, ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta?”

Đêm tối ở Thanh Vân Tông liên tục vang lên những âm thanh thế này, bầu không khí hiểm nguy bào trùm khắp rặng núi, mọi thứ vẫn đang tiếp diễn khiến người ta thót tim.

Lúc này, Diệp Thành đứng bên ngoài Thanh Vân Tông.

Hắn tĩnh lặng quan sát Thanh Vân Tông, tâm trạng của hắn vô cùng phức tạp.

Hắn cũng hiểu được tâm trạng của phía Chu Ngạo, là chưởng giáo mới làm gì có ai tay không nhuốm máu, cho tới khi đứng ở vị trí cao như vậy mới hiểu ra được không phải bọn họ quá máu lạnh mà vì thế đạo quá tàn khốc.

Cuối cùng Diệp Thành nhìn Thanh Vân Tông, hắn lập tức quay người đi về phía trung tâm của Nam Sở.

Trong màn đêm u tối, cơ thể hắn như một đạo thần hồng lướt qua trông vô cùng choán mắt.

Không biết từ bao giờ hắn mới dừng lại trên một rặng núi sau đó dùng hai tay ôm ngực nhìn hư không phía sau bằng khuôn mặt đầy hứng thú: “Ta nói này nương tử, bản lĩnh ẩn náu của nàng hơn trước nhiều rồi đấy”.

Dứt lời, trong màn đêm u tối có một bóng hình bước ra, nếu nhìn kĩ thì chính là Sở Linh, cô nở nụ cười tươi rói rồi mới đi tới bên cạnh Diệp Thành, kéo lấy cánh tay hắn: “Nghe nói ngươi muốn đi tặng quà cho người ta, ta ăn theo ngươi nhé?”

“Ăn theo?”, nghe hai từ này, Diệp Thành cảm thấy thật buồn cười.

“Cho ta đi cùng đi mà”, Sở Linh thật sự giống tiểu cô nương ngây thơ lãng mạn, không ngừng lắc lắc cánh tay Diệp Thành, chớp chớp mắt nhìn hắn, trong đôi mắt xinh đẹp mang theo hi vọng.

“Nàng đã đến rồi chẳng nhẽ lại không đưa nàng đi cùng?”, Diệp Thành nói rồi đặt bàn tay lên ngực Sở Linh vê nhẹ một cái sau đó quay người rời đi, vả lại trong tay hắn còn cầm theo một món đồ màu hồng, nếu nhìn kĩ thì chính là áo ngực, vừa đi hắn vừa không quên để chiếc áo ngực trước mũi hít hà: “Woa, thật là thơm”.

“Diệp Thành”, Sở Linh đỏ mặt dụi chân, tức tối đuổi theo.

………

Đây là một rặng núi rậm rạp, cả rặng núi dồi dào linh khí, trông như chốn tiên cảnh giữa nhân gian.

Nơi thâm sâu trong rặng núi là từng đại điện lơ lửng, đại khí dồi dào, phía trước đại điện ở hai bên trái phải có hai tấm thạch bài khổng lồ, trên mỗi tấm thạch bài có khắc bốn chữ: Thiên Địa Chính Khí, Hạo Nhiên Trường Tồn.

Nơi này chính là Chính Khí Điện của Nam Sở.

Nếu nói về lai lịch của Chính Khí Điện thì cũng không vừa, tương truyền thời kì thuỷ tổ khai sơn của bọn họ là Mạc Huyền còn trước cả thời đại của Sở Hoàng, khi Chính Khí Điện được thành lập, vùng đất rộng lớn này chưa được gọi là Đại Sở, với lịch sử lâu đời, Chính Khí Điện năm xưa chính là sự tồn tại lớn mạnh ở vùng đất này.

Thế nhưng đây là một thế giới hỗn loạn, từ thời kì Sở Hỗn tới thời kì Sở Hoàng thì mới là lần đầu tien thống nhất vùng đất này, trong những năm tháng dài đằng đẵng, Chính Khí Điện không chỉ một lần bị cuốn vào vòng xoáy tranh chấp, và cũng không ngừng thoát ra được.

Từ khi Chính Khí Điện được thành lập đến nay luôn đi theo tôn chỉ trừ ma vệ đạo, từ trước đến giờ nơi này luôn được coi là hoá thân của chính nghĩa, chỉ cần là những nơi có ma đạo xuất hiện thì sẽ có người của Chính Khí Điện xuất hiện, cũng chính vì vậy mà thực lực của Chính Khí Điện mặc dù không bằng ba tông của Nam Sở nhưng khả năng hiệu triệu của bọn họ không hề vừa, vì thế gian này không thiếu người thuộc phe chính nghĩa, còn những kẻ đạo mạo trang nghiêm tự nhận mình chính nghĩa lại càng nhiều.

Có điều theo những thay đổi của thời gian, cái gọi là trừ ma vệ đạo, chính và ma hay chính khí ngay thẳng lại không ngừng thay đổi bản chất. Cũng chính vì sự cao cao tại thượng của bọn họ nên khi nhân danh chính nghĩa để trừng phạt, lớp vỏ bọc bên ngoài cũng mất đi ít nhiều cái hồn do sự ác độc và dã tâm trong sâu thẳm tâm hồn mà bọn họ che đậy.

Hôm nay Chính Khí Điện vô cùng náo nhiệt vì hôm nay chính là đại thọ sáu trăm năm của Linh Chân Thượng Nhân, điện chủ Chính Khí Điện.

Nhìn từ xa, bóng người nhộn nhịp rộn ràng đi lại, về cơ bản đều là minh chủ các phương, người nào người nấy đều bất phàm. Không chỉ là Đại Sở mà đến cả Bắc Sở cũng có không ít người tham gia.

“Địa Vân Sơn Thiên Nguyên Chân Nhân đến”.

“Bắc Sở Âm Dương gia Âm Dương Thượng Nhân đến”.

“Đông Lăng Khôn Nguyên Chân Nhân đến”.

Sau từng tiếng hô, từng bóng hình rẽ trời giáng xuống bên ngoài Chính Khí Điện. Kể cả bọn họ là những nhân vật tầm lão tổ nhưng cũng không dám ngự không phi hành trong Chính Khí Điện.

“Cũng chỉ là chút lễ mọn thôi, mong Linh Chân Thượng Nhân nhận cho”, đã đến chúc thọ đương nhiên sẽ không thể đến tay không, vả lại những người này cũng rất hào phóng, có người tặng đan dược, có người tặng binh khí, có người tặng quyển tông, không có món quà nào đơn giản như lời nói cả.

“Chư vị đạo hữu mời vào trong”, người của Chính Khí Điện về cơ bản cũng rất nhiệt tình, có lẽ vì bọn họ rất coi trọng việc này nên đến cả người đón tiếp khách thì tu vi cũng ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, lại nhìn sang những món quà mừng tọ được tặng bây giờ đã chất thành núi, vì người tới thực sự quá đông, tính ra thì cũng phải trên sáu phần những thế lực ở Đại Sở đều phái người đến, có thể thấy sức ảnh hưởng của Linh Chân Thượng Nhân thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK