Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nghe nói ông có thiên nhãn, mở thiên nhãn cho ta xem”, Diệp Thành khoanh tay trước ngực, hắn nhìn Vân Thanh bằng ánh mắt đầy hứng thú.

“Muốn giết thì giết, hà tất nhiều lời?”, Vân Thanh hắng giọng.

“Được lắm”, Diệp Thành lập tức tế gọi ra sát kiếm, một kiếm chém rơi đầu Vân Thanh.

Diệp Thành ra tay dứt khoát nhanh gọn không hề đợi thương lượng khiến tất cả mọi người đang ngồi đều không kịp phản ứng lại. Hắn nói giết là giết, có cần phải dứt khoát vậy không chứ.

Ở hiện trường, người ấm ức nhất chính là Vân Thanh, mặc dù đầu ông ta đã lìa khỏi cổ nhưng đôi mắt lại trố ra, bên trong đó còn mang cái nhìn uất ức, cả đời phấn đấu mãi mới mạnh được như vậy, cuối cùng lại vì cách thể hiện mà mất mạng.

“Là ông bảo ta giết ông, ta chỉ có thể miễn cưỡng làm theo thôi”, Diệp Thành xua tay, vẻ mặt bất lực.

Nói rồi hắn phất tay lấy đầu Vân Thanh sau đó đoạt đi căn nguyên thiên nhãn của ông ta.

Căn nguyên thiên nhãn chính là một con mắt hư ảo, xung quanh có lưu quang chói lọi, phát ra ánh sáng huyền diệu, trên đồng tử còn có hoả diệm ấn kí, giống như trên đồng tử Tiên Luân Nhãn của hắn có một ấn kí tiên luân vậy.

Mặc dù hắn dùng Lục Đạo Tiên Luân Nhãn có thể nhìn thấu được một số manh mối nhưng khả năng cụ thể của đôi thiên nhãn này hắn lại không thể nhìn ra, muốn biết được khả năng thực sự của nó thì cần phải dung hoà vào mắt mới biết được.

Hắn không lãng phí thêm thời gian với đôi mắt này, cứ thế ấn kí nó trong một cái bình ngọc, thiên nhãn có thể gặp mà không thể cầu, đây chính là một món bảo bối, mặc dù không thể so với Lục Đạo Tiên Luân Nhãn nhưng dù gì cũng là thiên nhãn, nói không chừng con mắt này còn có khả năng bá đạo khác.

“Thị Thiên Chân Nhân bị khống chế, Vân Thanh bị tiêu diệt, Hằng Nhạc Chân Nhân và Cơ Tuyết Băng khó tránh khỏi”, phía này, một số người đang ngồi nguyên vị trí ban đầu không dám nhúc nhích, bọn họ truyền âm cho nhau.

Vừa truyền âm bọn họ không quên liếc nhìn Hằng Nhạc Chân Nhân và Cơ Tuyết Băng ở phía cách đó không xa. Một người là lão tổ của Hằng Nhạc, một người là thánh nữa của Chính Dương Tông kiêm điện chủ phân điện thứ chính, đều là những kẻ có thù với Diệp Thành. Theo như những người này thấy thì với tính cách của Diệp Thành chắc chắn sẽ không thể bỏ qua cho hai người này.

“Các vị tiền bối, mọi người ăn no chưa?”, Diệp Thành thu lại thiên nhãn của Vân Thanh, hắn nhìn những người đang ung dung ngồi đó.

“Ăn…ăn no rồi”, tất cả các lão bối lần lượt cười trừ, bọn họ cười còn khó coi hơn là khóc, bên trong đó không thiếu tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng lúc này ai ai cũng nghiêm chỉnh ôn hoà không dám động đậy. Bọn họ chắc chắn rằng nếu có bất cứ hành động nào thừa thãi thì sẽ bị những kẻ mạnh khác tuyệt sát.

“Chúng ta chỉ đến đây để góp vui thôi, ngươi cũng không thể tính cả chúng ta vào được”, một lão già gầy như khỉ ho hắng lên tiếng, “vả lại ta và Hạo Thiên thế gia còn có giao tình, ta…ta còn từng chỉ điểm cho phụ thân của ngươi nữa”.

Ồ?

Diệp Thành nhướng mày thầm nghĩ lão già này rất thông minh, biết nắm bắt thời cơ.

“Ta nói thât, nếu ngươi không tin thì có thể đi hỏi Hạo Thiên Huyền Chấn”, lão già kia vội nói.

“Ông ta tên là Hoàng Đạo Công, quả thực từng có giao tình qua lại với Hạo Thiên thế gia, có thể lôi kéo”, Hằng Nhạc Chân Nhân ngồi nhàn nhã thưởng rượu truyền âm cho Diệp Thành.

“Con hiểu rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn liếc nhìn Hoàng Đạo Công từ đầu tới chân, người này trông rất giảo hoạt, đầu tóc rối bời, đôi mắt chốc chốc còn hiện lên cái nhìn tà gian, hình thái của ông ta trông có phần giống với Gia Cát Vũ.

Quan trọng nhất đó là ông ta là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ.

Phía này, thấy Diệp Thành nhìn mình như vậy, Hoàng Đạo Công cảm thấy mất tự nhiên, ông ta chỉ sợ tên này không để ý nói nhầm ra nhầm mệnh lệnh thì mình mất mạng.

“Hoàng gia gia, đắc tội rồi”, Diệp Thành mỉm cười khẽ khua tay: “Giải cấm”.

Dứt lời, rất nhiều sức mạnh được tạo ra bởi những tu sĩ mạnh đang đè nén lên người Hoàng Đạo Công tản đi khiến Hoàng Đạo Công thở phào, trong lúc này ông ta không quên lau đi mồ hôi trên trán mình.

“Ta có thể đi rồi chứ?”, Hoàng Đạo Công ho hắng nhìn Diệp Thành.

“Đừng vội mà”, Diệp Thành tươi cười để lộ ra hàm răng trắng sáng, “người hiếm khi mới tới Nam Sở, đợi lát nữa chúng ta cùng uống vài chén”.

“Ta về nhà uống vẫn hơn”, Hoàng Đạo Công cười trừ.

“Nếu người nói vậy thì phong ấn lại tiếp cho ta”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK