Dưới chân núi, các đệ tử và trưởng lão đi ngang qua đều kinh ngạc, ngẩng mặt lên nhìn, lúc thì khóc lúc thì cười, cũng không biết trên núi đang làm cái gì, muốn vào xem, lại bị kết giới ngăn cản.
Đêm dần khuya, đám Diệp Thành vẫn ngồi trên đỉnh núi, ngẩng mặt nhìn sao trời, sắc mặt mỗi người đều tang thương, giống như đang nhìn về cố hương, hai trăm năm quá lâu, kiếp trước kiếp này, cũng làm già nua năm tháng.
Diệp Thành lần đầu tiên phóng túng, uống đến say khướt, rúc dưới tảng nham thạch, chìm vào giấc ngủ.
Mọi người nhìn hắn, lộ ra nụ cười mãn nguyện, nhìn thấy những sợi tóc bạc của hắn, thì đều đau lòng, chỉ mới hơn hai trăm tuổi, lại trông tang thương như một ông lão tuổi xế chiều, cực kỳ mỏi mệt.
Sáng sớm, tia sáng mặt trời rải khắp Hằng Nhạc Tông, phủ lên mảnh linh sơn này một chiếc áo bình yên.
Trời còn chưa sáng hẳn, đã thấy các đệ tử chăm chỉ ra bên ngoài động tiên ngồi thiền, hấp thu tinh hoa trời đất, tuy chỉ là một tông môn nhỏ, cũng có chí tiến thủ mạnh mẽ, tất cả đều tiến hành một cách rành mạch có trật tự.
Nhưng, hình ảnh đẹp đẽ điềm nhiên này, cuối cùng bị một tiếng quát uy nghiêm như có như không từ hư thiên phá vỡ: “Thánh chủ có lệnh, Hằng Nhạc Tông lập tức phái một nghìn nữ đệ tử tiến đến Huyết Nguyệt Tông”.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong Hằng Nhạc Tông, đặc biệt là các nữ đệ tử, sắc mặt đều tái nhợt, cơ thể mềm mại không nhịn được mà run rẩy, mắt ngấn lệ, tựa như đã biết kết cục bi thảm của minh.
Diệp Thành bị bừng tỉnh, liếc mắt nhìn hư thiên, mới thấy đó là ba ông lão, đều là cấp Chuẩn Thánh, khí thế ba người nối liền, nghiền ép khiến hư thiên ầm vang, giống như sấm sét.
“Ta đã nói mà! Đi đến đâu ở đó có chuyện”. Diệp Thành đứng lên, mạnh mẽ vươn vai.
“Sư tổ, Hằng Nhạc Tông là tông môn lệ thuộc của Huyết Nguyệt Tông?”, Liễu Dật nhìn về phía Hằng Nhạc Chân Nhân.
“Từ lâu đã là vậy rồi”. Hằng Nhạc Chân Nhân nhẹ nhàng gật đầu: “Thân ở loạn thế, không thể không dựa vào giáo phái lớn, cũng không muốn quanh năm bị Huyết Nguyệt Tông coi là nô lệ, không chút tôn nghiêm”.
“Hơn một nghìn nữ đệ tử, Huyết Nguyệt Lão Tổ đúng là tàn độc”. Hằng Thiên Thượng Nhân lạnh lùng nói.
“Sư huynh, với ba người kia, huynh lên hay là ta lên”. Diệp Thành cười nhếch miệng nhìn Liễu Dật.
“Tùy ý”.
“Vẫn là để ta đi!”, Diệp Thành vặn vặn cổ, rất tự giác xách lên Xích Tiêu.
“Các ngươi khinh người quá đáng”. Một bên khác, lão tổ của Hằng Nhạc Tông - Chân Dương Đạo Nhân đã bay lên trời, lạnh lùng nhìn ba ông lão áo bào tím: “Các nàng đều là người sống”.
“Vậy thì sao”. Một ông lão áo tím trong số đó cười giễu cợt: “Huyết Nguyệt Lão Tổ sắp đột phá, cần tinh nguyên trinh nữ, bọn họ nên cảm thấy vinh hạnh mới phải, ngươi muốn chống lại?”
“Các ngươi…”. Chân Dương Đạo Nhân định nổi bão, nhưng lời đến miệng lại giữ lại, bởi vì ba ông lão áo tím giây trước vẫn còn nguyên vẹn, trong chớp mắt đã mất đầu.
Chân Dương Đạo Nhân biến sắc, tất cả mọi người trong Hằng Nhạc Tông cũng đều cực kỳ hoảng sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì, ba vị Chuẩn Thánh khoẻ mạnh, trong nháy mắt đã bị chém đầu, vô cùng máu me.
Diệp Thành bước trên hư thiên, niêm phong nguyên thần của ông lão áo bào tím lại trên hư thiên.
Mọi người lúc này mới biết là ai đã ra tay, nhưng không phải chỉ là một người mặc áo đen đeo mặt nạ sao? Cũng không nhìn rõ hắn ta đã ra tay như thế nào, đầu của ba Chuẩn Thánh đã chuyển nhà rồi.
Đặc biệt là Chân Dương Đạo Nhân, thân thể già nua đang run rẩy, Diệp Thành mạnh mẽ, làm cho lòng ông ta phát run, thân là lão tổ của Hằng Nhạc Tông, ông ta vậy mà không biết trong tông còn ẩn giấu một đại thần như vậy.
“Sư tôn!”. Hằng Nhạc Chân Nhân và Hằng Thiên Thượng Nhân cũng đã lên trên trời, trong Hằng Nhạc Tông hiện nay, bọn họ thân là người chuyển thế, đều là đồ đệ của Chân Dương Đạo Nhân này.
“Đây... đây là ai!”. Chân Dương Đạo Nhân miệng lưỡi khô khốc nhìn đám người Hằng Nhạc Chân Nhân.
“Bạn cũ”.
“Người bạn cũ này của ngươi, cũng quá…”
“Tha mạng, tha mạng!”. Ba ông lão áo tím mặc dù đã bị phong ấn, nhưng vẫn chưa chết, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn Diệp Thành, có thể chém bay đầu của bọn họ trong nháy mắt, thì phải là mạnh đến mức nào.
“Chuyện này dễ bàn, dễ bàn mà!”. Diệp Thành lộ ra hai hàm răng trắng tinh, tuy là đang cười, nhưng ở trong mắt ba ông lão áo tím, lại khiến người ta vô cùng sợ hãi, đây là một sát thần.
Tiếng kêu thảm thiết rất nhanh vang lên, Diệp Thành đã ấn một chưởng lên đỉnh đầu của một ông lão áo tím trong số đó, sử dụng bí pháp Sưu Thần, cưỡng ép cướp đoạt ký ức của ông ta, người đó chết ngay tại chỗ.
“Thế nào?”. Liễu Dật tiến đến: “Trong Huyết Nguyệt Tông, có thể có Chuẩn Thánh Vương trấn giữ”.
“Sư huynh cũng quá đề cao bọn họ rồi”. Diệp Thành cười: “Chỉ có một vị cấp Thánh Nhân”.
“Bên này dễ xử lý rồi”. Liễu Dật cầm kiếm Thái Cực, khí tức sát phạt lập tức bộc lộ.
“Đệ đi là được rồi”. Diệp Thành một bước súc địa thành thốn bước ra ngoài linh sơn, thẳng đến một phương.
“Xem ra ta là người giải quyết hậu quả”. Liễu Dật lắc đầu cười, một kiếm chém hai ông lão áo tím còn lại, thu lấy túi đựng đồ của bọn họ, giao lại cho bọn Hằng Nhạc Chân Nhân.
“Tiền bối, Huyết Nguyệt Tông bên kia…”, Chân Dương Đạo Nhân vẻ mặt lo lắng, muốn nói lại thôi.
“Sư tôn yên tâm, Hằng Nhạc Tông sẽ không sao!”. Hằng Thiên Thượng Nhân cười nói, cực kỳ tự tin về chiến lực của Diệp Thành, hai mươi bảy thần tử cũng không bắt được hắn, chỉ một Thánh Nhân, dễ như trở bàn tay.
“Vậy... vậy thì tốt”. Chân Dương Đạo Nhân không khỏi lau mồ hôi lạnh, tu đạo hơn nghìn năm, cũng chưa gặp qua người hung hãn như Diệp Thành, chém đầu của Chuẩn Thánh giống như bổ dưa vậy.