Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rầm! Rầm!

Tiếng động này liên tiếp vang lên ở các hướng khác nhau của Nam Sở, từ khi liên quân tứ phương xuất binh thì không hề ngừng nghỉ phút giây nào.

Sự thực đúng như mệnh lệnh của Diệp Thành ban ra, cho dù là Chung Giang, Hằng Nhạc Chân Nhân hay Nam Cung Chính là Đan Thần thì đều sát phạt một mạch, quy thuận đương nhiên bình an vô sự nhưng nếu chống đối thì sẽ thành núi thây biển máu.

Trận chiến này cứ đánh hết ba ngày ba đêm.

Nam Sở thay đổi rồi, đại địa nhuốm đỏ máu, hư không như khoác lên một lớp mạng màu đỏ, khắp nơi chìm trong bầu không khí tanh mùi máu.

Trận chiến này không ai là kẻ chiến thắng, thủ đoạn cứng rắn của Diệp Thành mặc dù tàn khốc nhưng thực tế thì Nam Sở đã thống nhất. Nam Sở hỗn loạn vài nghìn năm đã thống nhất ngay khi ánh mặt trời mới chiếu rọi.

Trong đại điện của Hằng Nhạc Tông, Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, Thanh Vân, Chính Dương, các lão bối của các thế gia lần lượt quay về.

Nhìn từ xa, người nào người nấy toàn thân đẫm máu, có người bên ta, cũng có người bên địch.

Vẻ mặt ai nấy đều hết sức mỏi mệt, ba ngày nay bọn họ đã giết quá nhiều người, trong đó không thiếu những người vô tội.

Haiz!

Cổ Tam Thông trước nay vẫn giảo hoạt chợt ngồi phịch xuóng đất, ông ta lấy ra một cái bình hồ lô xoa đi xoa lại: “Mấy trăm năm rồi, ta chưa từng giết nhiều người như ba ngày nay, ta chưa bao giờ thấy mình máu lạnh như vậy bao giờ”.

“Hối hận rồi à?”, Vô Nhai Đạo Nhân liếc nhìn Cổ Tam Thông.

“Không”, Cổ Tam Thông uống một ngụm rượu: “Thiên hạ này còn hỗn loạn thì người chết sẽ còn nhiều hơn thế nữa”.

“Dùng lý do này để an ủi chúng ta là cách tốt nhất”, Chung Giang cũng ngồi trên mặt đất, có lẽ vì quá mệt nên khuôn mặt ông ta trông già nua đi nhiều.

“Chỉ cần thiên hạ thái bình, có giết thêm ba ngày ba đêm nữa ta cũng không hối hận”, lão tổ nhà họ Tô cũng ngồi xuống, cười có phần bi thương.

“Lấy đâu ra thiên hạ thái bình thực sự”, Đao Hoàng mỉm cười cắm long đao xuống đất, ông ta cũng giống mấy người bọn họ, cũng ngồi trên mặt đất, “có điều ý đồ của hắn cũng không tồi”.

Khi tất cả mọi người đang trò chuyện thì Diệp Thành toàn thân nhơ nhuốc máu đi vào, toàn thân hắn có lệ khí tàn bạo, ba ngày nay hắn giết không hề ít người, đến cả mái tóc màu bạc trắng cũng đã nhuốm đỏ.

Phía sau, Cơ Tuyết Băng cũng vậy, lệ khí lạnh băng khiến người ta có phần run rẩy.

Nam Sở, thống nhất rồi!

Diệp Thành tháo lớp mặt nạ Quỷ Minh ra, hắn sải bước từng bước chân dính máu, cuối cùng hắn ngồi phịch xuống bậc đá, khuôn mặt rõ vẻ mỏi mệt.

Một câu nói của hắn khiến cả đại điện chìm vào yên lặng.

Nam Sở thống nhất rồi nhưng dùng máu tươi để đổi lại.

Trong bầu không khí yên ắng, có người liếc nhìn Diệp Thành nhưng lại phát hiện ra hắn đã ngủ lịm đi trên bậc đá, cũng không biết vì quá mệt hay vì không chịu nổi sự lên án của lương tâm mà tự ru mình vào giấc ngủ.

Tắm rửa rồi ngủ!

Cả nhóm lão bối lần lượt vỗ mông đứng dậy, bọn họ quay người bước ra khỏi đại điện, giết chóc quá nhiều nên giờ cũng nên nghỉ ngơi chút.

Trong đại điện cũng chỉ còn lại Cơ Tuyết Băng.

Cô nhìn Diệp Thành đang nằm ngủ trên bậc đá rồi mím môi, cô định bước tới nhưng cuối cùng lại quay người lẳng lặng rời khỏi đại điện vì bên ngoài đại điện có một người đang tiến vào là Sở Linh.

Về nhà rồi ngủ!

Sở Linh khẽ xoa khuôn mặt Diệp Thành, có có phần không cam lòng, rồi cứ thế, Sở Huyên cõng Diệp Thành lên.

“Sư phụ liệu có trách ta quá tàn nhẫn không?”, Diệp Thành khẽ giọng lên tiếng.

“Vậy thì ngươi cũng phải tìm tỷ ấy mới biết được”, Sở Linh khẽ mỉm cười rồi bay đi như một đạo thần hồng về phía Ngọc Nữ Phong.

Nam Sở chìm trong màu máu vô cùng yên ắng!

Thiên địa màu đỏ máu cũng vô cùng yên ắng.

Nam Sở sau cuộc chiến tranh đẫm máu đó trở nên quá im ắng, khiến người ta phải thở dài.

Có điều, ánh nắng mới lại đang chiếu rọi vùng đất này.

Nam Sở thống nhất rồi, những thế lực quy thuận, tản thu với số lượng cực kỳ lớn, mặc dù trong đó cũng có không ít người không đồng thuận thực lòng nhưng dù sao cũng là thiểu số, rất nhiều người đã nhìn thấu muốn kết thúc thế đạo hỗn loạn này thì phải đánh đổi bằng máu.

Diệp Thành cứ thế ngủ mất ba ngày ba đêm.

Đợi tới khi hắn tới đại điện của Hằng Nhạc Tông lần nữa thì nơi này đã chật bóng người, mặc dù tất cả đều đã khoác lên mình tấm đạo bào mới nhưng trong không khí vẫn phảng phất mùi máu tanh.

“Thế lực các phương đều đang thống kê lại, đây là danh sách”, Hồng Trần Tuyết đưa một bộ quển tông cho Diệp Thành.

Diệp Thành không nói gì, hắn chỉ khẽ mở quyển tông, số lượng các thế lực bên trong này không hề ít, rất nhiều thế lực đến hắn cũng chưa từng nghe nói tới, còn có một số tản tu, đến tu vi cũng được ghi chú chi tiết.

Điều đáng nói đó là Nam Sở thống nhất thì sự quy thuận của thế lực các phương khiến thực lực của bọn họ tăng lên một cách khủng khiếp, nếu nói bọn họ là thế lực mạnh nhất của Đại Sở cũng không có gì là quá.

“Thành Nhi, lấy một phiên hiệu đi”, khi Diệp Thành còn đang nhìn quyển tông thì Hằng Nhạc Chân Nhân chợt lên tiếng.

“Phiên hiệu?”, Diệp Thành bất giác ngẩng đầu lên.

“Sở Hoàng thành lập Địa Sở Hoàng Tộc, Viêm Hoàng thành lập Viêm Hoàng, Nguyệt Hoàng thành lập Quảng Hàn Cung, Thái Vương thành lập Thánh Điện, Thiên Táng Hoàng thành lập Thiên Điện, Đông Hoàng thành lập Thiên Phủ Thần Triều, Chiến Vương thành lập Cửu Thiên Chiến Long Tông, Huyền Hoàng thành lập Thiên Long Thánh Tông, Thần Hoàng thành lập Đại Sở Huyền Tông, con cũng nên lấy một phiên hiệu cho đại quân này đi”.

“Sư tổ, cái này…”, Diệp Thành cau mày, đây có khác gì coi hắn là vị Hoàng đâu.

“Chúng ta từng theo con, hi vọng con có thể tái hiện sự huy hoàng của Viêm Hoàng đời trước, lại lần nữa thống nhất Đại Sở”, Chung Giang ngắt lời Diệp Thành, “nhưng chúng ta ngày càng nhận ra thời đại của Viêm Hoàng cũng đã qua lâu rồi, Viêm Hoàng cũng nên thuận theo trào lưu của thời đại, trở thành một thành viên trong phiên hiệu mới”.

“Tiền bối Chung Giang nói chí phải”, Chu Ngạo lên tiếng, “thời đại của thuỷ tổ tam tông Huyền Thần đã qua lâu rồi, mặc dù tam tông thống nhất nhưng cũng không còn là Đại Sở Huyền Thông khi xưa nữa”.

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng gì cả, việc này chúng ta đã bàn bạc rồi, tất cả đều thống nhất như vậy”, Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười: “Cho dù là Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, Thanh Vân, Chính Dương hay Đan Thành hay các thế gia lớn khác thì đều dưới trướng một phiên hiệu mới được đặt ra”.

“Con không phải là Hoàng đế, khó có thể nhận được vinh hoa này”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.

“Thần Hoàng trước khi thành lập Đại Sở Huyền Tông cũng không phải là một vị Hoàng”, Hằng Nhạc Chân Nhân cười nói: “Cũng chính vì có sự ủng hộ của thế lực các phương nên các lão tổ mới phong vị thành Hoàng, còn chúng ta sẽ trở thành những người bảo vệ trên con đường này cho tới khi phong vị Hoàng”.

“Đừng lằng nhằng nữa, đẩy qua đẩy lại có gì thú vị chứ?”, Cổ Tam Thông mắng một câu: “Một phiên hiệu rất dễ lấy cơ mà, hay là lão Cổ ta lấy tên cho ngươi, gọi là Phủ Đầu bang, thế nào? Sau này ngươi gánh vác cả bang, như thế nghe có phong độ không?”

“Cái gì mà Phủ Đầu Bang? Chúng ta là những người ngay thẳng”, Vô Nhai Đạo Nhân chép miệng, “theo ta thấy thì gọi Nam Nhai thôn là được nhất”.

“Tên gì thế không biết?”, Gia Cát Vũ chỉnh lại cổ áo, “nghe ta, gọi là Lục Lục Lục, cái tên này nghe rất phất, lại hàm nghĩa sâu xa, khiến người nghe nghe như tiếng sấm rền”.

“Vậy không được, ông đừng có gọi như vậy, nghe ta, gọi là Ngưu tông”, Ngưu Thập Tam vuốt râu ý tứ nhưng lại kéo theo những ánh mắt chê bôi.

“Không được thì chúng ta gọi là Ngưu Điện đi cũng được”, Ngưu Thập Tam mặt mày ái ngại ho hắng lên tiếng.

“Sao người không gọi luôn là Ngưu Đan đi?”, Ngô Tam Pháo đạp Ngưu Thập Tam sau đó lắc đầu: “Việc này phải nghe ta, gọi là Nhất Trụ Kình Thiền, hay chứ?”

“Ta thấy gọi Thiên Vương Cái Địa Hổ là hay nhất”, Man Sơn cũng chêm lời.

Mấy người mỗi người một câu khiến phía Thiên Tông Lão Tổ chép miệng, cái gì mà Phủ Đầu Bang, Nam Nhai Thôn, Lục Lục Lục, Ngưu Tông, Nhất Trụ Kình Thiên, Thiên Vương Cái Địa Hổ, đến cái tên này mà cũng lấy ra được, đúng là mặt dày”.

“Thiên Đình”, khi mọi người đang trò chuyện thì Diệp Thành thẫn thờ nãy giờ chợt lên tiếng khiến ai nấy á khẩu.

Phụt!

Nghe cái tên này, Đông Hoàng Thái Tâm bên trong đại điện của Thiên Huyền Môn phun luôn ra ngụm nước.

Ở bên, vẻ mặt của Phục Nhai cũng rất kì lạ, “tên tiểu tử này to gan thật đấy, không biết các lão bối phía Đại La Chư Thiên, Côn Luân Hư, Đại Hạ Hoàng Triều, Cửu Hoang Thiên và Thần Điện mà biết thì có tới giết hắn đi không nữa”.

“Giờ ta rất muốn tới cho hắn một trận”.

“Vừa hay, chúng ta cùng đi thôi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK